Blog giải trí

Hiển thị các bài đăng có nhãn truyện. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 14 tháng 6, 2012

[Truyện Audio] Khóc Thầm - Hồ Biểu Chánh

Khóc Thầm - Hồ Biểu Chánh




Phần 1 - Khóc Thầm - Hồ Biểu Chánh


Phần 2 - Khóc Thầm - Hồ Biểu Chánh



Phần 3 - Khóc Thầm - Hồ Biểu Chánh

Phần 4 - Khóc Thầm - Hồ Biểu Chánh

Phần 5 - Khóc Thầm - Hồ Biểu Chánh


Phần 6 - Khóc Thầm - Hồ Biểu Chánh


Phần 7 - Khóc Thầm - Hồ Biểu Chánh


Phần 8 - Khóc Thầm - Hồ Biểu Chánh


Phần 9 - Khóc Thầm - Hồ Biểu Chánh


Phần 10 - Hết - Khóc Thầm - Hồ Biểu Chánh

Thứ Tư, 13 tháng 6, 2012

Hối hận vì đã trót trao “cái ngàn vàng”


“Lần đầu tiên” mà tôi nghĩ sẽ đẹp đẽ, thiêng liêng lắm đã trôi qua chóng vánh và đau đớn trong một nhà nghỉ bình dân vắng người qua lại.
Và rồi theo thời gian, tình cảm cứ ngày một phai nhạt, chúng tôi chia tay mà không phải do lỗi của ai cả. Chỉ có một điều, ngày hôm nay khi nhìn lại cuộc tình mà tôi vừa bước qua, tôi quá hối hận vì đã trót trao cho anh tất cả sự trinh nguyên của đời con gái.
Tôi vốn là người con gái sống thiên về tình cảm. Khi yêu, tôi không sử dụng lý trí quá nhiều để cân đong đo đếm liệu mình sẽ được và mất những gì. Chính vì thế, khi nhận lời yêu anh - người con trai hơn mình tám tuổi, tôi đã không ngại ngần bỏ qua mọi lời phán xét hay can ngăn từ mọi người, rằng sự chênh lệch về tuổi tác sẽ nảy sinh nhiều vấn đề mà trong lúc này chưa thể hình dung ra được.
Đúng là khi yêu anh, tôi đã tự làm cho mình trở nên già hơn so với lứa tuổi hiện tại. Từ phong cách ăn mặc đến việc đi đứng, nói năng của tôi cũng dần dần thay đổi để phù hợp với anh hơn, để hiểu và yêu anh nhiều hơn. Tôi luôn nghĩ rằng tình yêu phải là sự thay đổi từ cả hai phía để có thể hướng đến sự hòa hợp.
Và rồi ngày ấy cũng đến. Anh cầm tay tôi và nói muốn tình cảm của hai đứa tiến xa hơn. Tôi e ngại thu mình lại trốn tránh ánh mắt của anh. Ánh mắt đang nhìn xoáy vào tâm can tôi, dò hỏi liệu rằng tôi có thật sự yêu anh không? Tôi biết rằng ngày này sớm muộn cũng đến, vì anh đã là một người con trai trưởng thành. Tất nhiên anh có quyền đòi hỏi ở người yêu chuyện đó. Nhưng sao tôi vẫn chưa thể sẵn sàng tâm lý cho việc này được… tôi vẫn còn đang đi học mà. Lần đầu tiên anh nhắc đến chuyện vượt rào, tôi đã nhất quyết từ chối.

Hối hận vì đã trót trao “cái ngàn vàng”
Tôi quá hối hận vì đã trót “trao” trinh tiết cho một người không xứng đáng như anh 
Thế rồi một lần khác, khi hai đứa ở riêng bên nhau anh lại tiếp tục gợi ý. Anh nói bạn bè anh đều đã làm việc đó với người yêu. Thời buổi bây giờ, 10 đôi yêu nhau thì phải có đến 8 cặp đã nếm trái cấm. Chỉ có điều, họ làm mà không nói ra nên tôi không biết thôi. Rồi anh nói với tôi về nỗi bức bối khó chịu đã rất nhiều ngày nay chưa được giải tỏa. Anh cảm thấy stress và bí bách vô cùng nếu như cứ phải kìm nén cảm xúc đối với tôi như thế này…
Cứ thế, lặp đi lặp lại, bằng nhiều cách khác nhau, anh đã gần như thuyết phục được tôi mở lòng mình ra với anh. Tình yêu rất lớn đối với anh nhắc nhở tôi rằng: chỉ cần đó là người mình yêu thực lòng, thì dù có “cho” đi, tôi cũng sẽ không bao giờ hối hận. Tuy vẫn còn lưỡng lự và sợ sệt, nhưng tôi đã đồng ý vào nhà nghỉ với anh lần đầu tiên trong đời. Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, những suy nghĩ cứ miên man đến và đi rất nhanh khiến tôi chỉ có thể hành động theo bản năng của mình. Một phần vì anh đang thúc giục, một phần vì tôi cũng muốn làm điều đó với người mà mình yêu. Và tôi đã nhắm mắt lại…
Cái “lần đầu tiên” mà tôi nghĩ rằng sẽ rất đẹp đẽ và thiêng liêng đã trôi qua một cách chóng vánh như thế đó. Tôi không hề có cảm giác hạnh phúc như đã tưởng tượng trước đó. Tất cả chỉ là cảm giác đau rát âm ỉ mà tôi sẽ không thể quên trong cuộc đời. Vì người con gái khi chưa sẵn sàng và bị tâm lý sẽ không thể thoải mái để “yêu”, cho nên đau cũng là điều dễ hiểu.
Cái ngàn vàng giữ thì khó khăn, mà đánh mất thì chỉ trong phút chốc. Khi tôi chưa kịp định thần lại việc mình vừa làm, thì anh đã mau chóng giục tôi ra về, vì chiều nay anh còn phải đi làm. Lúc đó, tôi cảm thấy rất hụt hẫng. Anh đã lấy đi thứ quan trọng nhất của tôi một cách rất nhẹ nhàng và bình thản. Chỉ có mình tôi thấy điều đó nặng nề…
Những ngày sau đó, tôi bỗng trở thành một người con gái rất nhạy cảm. Cứ ở xa anh, là trong lòng tôi lại lo lắng. Tôi lo anh đã có được tôi thì dần dần sẽ thấy chán và rời xa tôi. Một tin nhắn chậm, một phút anh bắt tôi chờ đợi, tôi dễ dàng nổi nóng. Đặc biệt, tôi rất hay xét hỏi, tôi muốn nắm bắt được tất cả quỹ thời gian của anh, xem là ngày hôm nay anh đi đâu, làm gì, dành được bao nhiêu thời gian cho người yêu?
Chỉ những chuyện nhỏ nhặt vậy thôi mà chúng tôi cãi nhau. Lúc đầu anh cũng cố gắng giải thích cho tôi nghe mọi việc, cũng nhẹ nhàng chiều chuộng tôi lắm. Nhưng rồi sau đó, anh nổi khùng vì việc tôi gặng hỏi cứ diễn đi diễn lại. Anh không chịu hiểu tâm trạng nơm nớp lo sợ mất người yêu của tôi. Thậm chí anh cảm thấy rất khó chịu và bực bội, cho rằng tôi hỏi cung, tra khảo anh như tội phạm. Nhiều đêm tôi nằm khóc vì anh giận không nghe máy, cũng không nhắn tin hỏi han gì tôi nữa. Và rồi tôi nhận ra, con gái chỉ khi nào chưa trao hết tất cả mới được nâng niu, trân trọng; còn như tôi bây giờ có cô đơn, đau buồn cũng phải tự biết chăm sóc cho mình thôi.
Tôi vẫn đến lớp đi học như thường lệ. Nhưng làm việc gì cũng mất tập trung mà chỉ nghĩ đến anh. Hồi đó, con gái lớp tôi còn lập một hội bàn tròn để tâm sự với nhau. Khi nhắc đến chuyện quan hệ với người yêu ở tuổi này. Tất cả chúng nó đều phản đối và cho rằng như thế là không ngoan, là hư hỏng. Và tôi lại chạnh lòng khi nghĩ đến chuyện tình cảm với anh. Tôi giận mình sao lại không giữ được, tại sao không cương quyết hơn. Để bây giờ, tôi không thể sống trong sáng và nở nụ cười rạng rỡ như những đứa bạn cùng tuổi.
Khoảng thời gian sau đó, những mâu thuẫn tranh cãi diễn ra thường xuyên hơn khiến tôi bị tổn thương rất nhiều. Nửa năm sau, anh chẳng ngần ngại nói lời chia tay với tôi, vì tình cảm đã hết chứ không phải lỗi tại ai cả. Trong khi tôi còn chưa kịp níu kéo anh, thì anh đã đề cập ngay đến vấn đề bồi thường thiệt hại. Tôi chưa bao giờ bị tổn thương nhiều đến thế. Khi anh nói sẽ mua cho tôi bất cứ chiếc điện thoại nào tôi thích để bồi thường cho cái “lần đầu tiên” tôi đã trao cho anh, cũng coi như là vật kỉ niệm anh để lại, tôi chỉ muốn lao vào cào xé và đánh anh thật đau. Một người đã từng nói rất yêu tôi, có thể từ bỏ mọi thứ vì tôi, vì tương lai của hai đứa… giờ đây đã quay ngoắt mặt đi và coi chuyện trinh tiết như một vật trao đổi.
Mặc cho tôi khóc và mắng chửi anh thậm tệ, anh vẫn không nói gì thêm và lẳng lặng ra về. Vài tháng sau, tôi nhận được tin anh đã đi lấy vợ. Người mà bố mẹ anh đã dạm hỏi cho anh từ lâu, từ lúc anh vẫn còn yêu tôi. Lúc đó, tôi chỉ cảm thấy mọi chuyện diễn ra sao nhanh quá, mới đó vẫn là người yêu mình, hôm nay đã là chồng của người khác. Tôi nhận ra, với tôi anh chỉ là chơi bời, còn đi đến chuyện tương lai xa chắc anh chưa bao giờ nghĩ đến…
Cuộc sống như một guồng quay không ngừng đã khiến cảm xúc của tôi trở nên chai sạn. Có lẽ chẳng còn chuyện gì khiến tôi có thể khóc thảm thương hơn thế nữa. Chỉ có một điều tôi thấy đáng tiếc thật sự. Tôi quá hối hận vì đã trót “trao” trinh tiết cho một người không xứng đáng như anh.




Thứ Ba, 12 tháng 6, 2012

[Truyện ngắn] Đẹp như em không làm đĩ thật phí !

 [Truyện ngắn] Đẹp như em không làm đĩ thật phí !



 Một con đĩ sẽ có nhiều lý do để vào nghề.

Đa phần vì "hoàn cảnh", vì "nghèo", vì "truyền thống"... Nhưng với ả, ả làm đĩ vì ả muốn làm đĩ. Chỉ đơn giản như thế.

"Đẹp như em, không làm đĩ thì thật là phí." Người đàn ông đầu tiên của ả đã nói câu này. Câu nói ám ảnh cả đời ả.

***
[Truyện ngắn] Đẹp như em không làm đĩ thật phí !
Rõ ràng rằng ả là một con Đĩ.

Nhưng trớ trêu thay, hắn lại không thể ngủ cùng ả, dù chỉ một lần.

Nếu như ả đơn thuần như bao nhiêu con Đĩ khác thì có lẽ Hắn đã không suy nghĩ nhiều về ả.

Một con Đĩ đơn thuần? Tức là bạn trả tiền và ngủ với nó, sau đó đường ai nấy đi. Hết.

Nhưng cái lạ lùng của ả chính là ả không cần tiền. Ngay lần gặp mặt đầu tiên của hắn và ả, ả đã đốt tờ $100 bạn hắn đưa để châm thuốc hút. Khi ấy nếu hắn không kéo ả ra ngoài, có lẽ bạn hắn và ả đã đánh nhau trong Bar.

Ả còn là một con Đĩ không đơn giản.

Ả đã lấy số điện thoại của hắn, buộc hắn phải hứa đi cùng ả một lần, để coi như xin lỗi cho những gì thằng bạn hắn đã gây ra. Khi ấy, hắn đồng ý vì một điều đơn giản, ả rất đẹp.

***

Lần đầu tiên hắn hẹn hò cùng một con Đĩ, hắn ăn mặc tuềnh toàng cho có lệ, cần chi sang trọng lịch thiệp khi người đi với hắn là một con Đĩ. Hắn nghĩ thế.

Ả mặc quần jean ngắn, rách te tua, áo thun lệch 1 bên, để lộ đôi vai gầy, mái tóc vàng nâu rối bời được cột vội vàng phía sau.

Hắn đã biết rằng ả đẹp ngay lần đầu tiên gặp, nhưng lần này gặp lại, hắn vẫn trố mắt nhìn ả vài ba giây trước khi ả nheo mắt "Nhìn gì?". Khuôn mặt ả ngây thơ một cách khiến hắn thấy bực bội. Hắn không chấp nhận một con Đĩ lại có khuôn mặt ngây thơ như thế. Nhìn ả như một cô tiểu thư ngang tàng, bướng bỉnh vì quen được nuông chiều. Thoảng phút giây, hắn quên mất người đang đứng trước mặt mình là một con Đĩ.

Với hắn, điều đáng sợ nhất của ả là đôi mắt. Mắt ả to một cách kì dị, hắn từng nghĩ rằng ả dùng kính giãn tròng, nhưng không phải. Mắt ả mênh mang như một mặt hồ... Không đúng, một đôi mắt như hồ mùa thu để diễn tả một đôi mắt đẹp. Còn mắt ả như mặt biển chết... Nó xam xám, đen đen và cũng rờn rợn. Mắt ả nhìn hắn như có thể soi từng lỗ chân lông trên người hắn.

Ả cư xử gàn dở và bất cần đời đến nỗi hắn nghĩ thần kinh ả có vấn đề. Khi anh bồi bàn mang nhầm tách cafê cho ả, ả hất ly cafê xuống đất vỡ tan tành trước sự chứng kiến của bao nhiêu người trong quán. Anh bồi bàn rối riết xin lỗi rồi quay vào mang ra ly khác. Anh ta cần việc làm này nên chấp nhận hạ mình xin lỗi một con đĩ dù cho nó cư xử mất dạy như thế.

- Cô có thể kêu người ta đổi ly khác, cần gì phải làm cái trò đó? Cứ như bọn thất học.

- Vậy anh nghĩ một con đĩ thì sẽ cư xử như một vĩ nhân thời đại à?

- Cô nói nho nhỏ, đĩ điếm có cái gì hay ho hay đáng để tự hào mà cứ khoe thế?

- Tôi là đĩ thì tôi nói mình là đĩ. Đấy là nghề của tôi. Tại sao con người ta cứ sống trong sợ hãi, ngay cả việc gọi cho đúng tên một sự vật, sự việc mà cũng không dám làm... hèn thế. Làm gà, làm gái, làm điếm, đứng đường... Đĩ, làm ơn cứ gọi là đĩ được không? Nếu từ ấy nó quá gớm ghiếc để thốt ra từ cửa miệng con người ta, thì chắc chắn loài người đã không tạo ra nó.

Ả nói một hàng dài bất tận... giọng run run. Hắn không bao giờ nghĩ rằng có một ngày nào đó, hắn sẽ ngồi nghe một con đĩ dạy đời. Đúng là đời này thật... Đĩ.

Đêm ấy hắn và ả chia tay nhau, trước khi về, ả hỏi hắn:

- Anh muốn làm tình với tôi đúng không?

- Đẹp như cô, dĩ nhiên tôi muốn.

- Thế thì anh trả cho tôi bao nhiêu?

- Cô đâu cần tiền.

- Đúng, nên tôi mới hỏi coi anh có thể trả cho tôi bao nhiêu.

Thấy mặt hắn có vẻ mơ hồ. Ả nói thêm.

- Thế này nhé, lần sau tôi sẽ hẹn gặp anh tiếp, và nếu như anh làm tôi thấy anh thú vị, tôi sẽ ngủ cùng anh.

***

Hắn cao ngạo. Hắn có quyền cao ngạo về những gì hắn có. Hắn đẹp trai, cuốn hút người khác phái lẫn những gã cùng phái bằng cái khuôn mặt đàn ông cương nghị, phong cách lãng tử phong trần nhưng vẫn có thể thành sang trọng lịch lãm khi cần thiết. Trưởng phòng kinh doanh của một công ty đang ăn nên làm ra nên tiền hắn lúc nào cũng đầy túi. Đã có bao nhiêu người muốn ngủ cùng hắn, gái trinh trắng, đàn bà đã có chồng, những cô chân dài, ngực to hơn não, vài cô người mẫu, vài gã đồng tính... Thế nhưng giờ đây, hắn lại không thể ngủ với một con đĩ. Một kẻ cao ngạo như hắn không chấp nhận điều đó.

***

- Anh biết vì sao tôi thành đĩ không?

- Dĩ nhiên là không, vì cô chưa nói.

- Vì tôi muốn làm đĩ. Thế đấy. Đừng nghĩ tôi không có ăn học hay nghèo khổ gì mà phải ra đi làm. Tôi đang học năm 2 đại học, thì có một đại gia muốn bao tôi, thế là tôi thành con nuôi của ông ta và nghỉ học. Đi học làm gì nhỉ? Khi mà lương sinh viên mới ra trường là 3 triệu đồng, bằng một cái giỏ xách tôi mang.

- Nói như cô, hóa ra người ta đi làm đĩ hết à?

- Lầm nhé, anh nghĩ làm đĩ dễ lắm sao? Cả một nghệ thuật đấy. Làm đĩ trước tiên phải đẹp. Nếu như không đẹp, thì chí ít anh phải làm sao cho mình nhìn có vẻ đẹp để mà người ta chịu bỏ tiền ra để ngủ với mình. Rồi làm đĩ còn phải khéo, khéo để làm sao người ta đưa tiền cho anh xong rồi vẫn còn muốn quay lại đưa tiếp. Như anh vậy đấy, anh chịu gặp tôi là vì tôi đẹp và tôi bí ẩn, cuốn hút anh, khiến anh không thể cưỡng lại được khi gặp tôi?

- ...

- Đàn ông, muôn đời thế đấy. Khi yêu nhau, họ bô lô ba la rằng, anh yêu em vì tâm hồn của em, vì em là em, vì cái con khỉ khô gì đấy... Nhưng mà nếu có một con nhỏ khác nhìn ngon hơn ve vãn, nó sẽ đá con bồ xấu xí của nó.

- Cô coi ra căm thù đàn ông nhỉ.

- Sai lầm, tôi yêu đàn ông, vì họ đưa tiền để tôi cảm thấy yêu cuộc đời này và yêu luôn họ.

***

Ả cười nhạo cái cuộc đời này như thế. Nói chuyện cùng ả, nhiều lần hắn muốn nhào tới bóp cổ ả, nhưng hắn không làm được vì những điều ả nói, trong một kiểu nào đấy, nó hoàn toàn đúng. Ả nhìn nhận cuộc đời này qua đôi mắt to kỳ dị của ả - trần trụi và lõa lồ như những khi ả làm việc.

- Đĩ thì đã sao. Nếu có làm một con đĩ, tôi vẫn tự hào rằng mình đem đánh đổi chính cái mình có để được cái mình cần, mình muốn. Người ta đi bán sức lao động, tôi đi bán nhan sắc, cũng là những cuộc trao đổi sòng phẳng giữa người và người đấy thôi. Tôi tự hào rằng mình là một con đĩ có lương tâm, chưa bao giờ tôi cặp kè cùng một người có vợ, hay chí ít khi biết người đó có vợ thì tôi lập tức rút lui, tôi không phá vỡ hạnh phúc của bất kỳ ai. Tôi cũng chưa từng vì bản thân mình mà làm hại bất cứ người nào hay lợi dụng người nào để mà đi lên...

Hắn trăn trở vì ả... lợi dụng người khác để đi lên, phá vỡ hạnh phúc của người khác, vì bản thân mình mà làm hại người ta... Những câu nói của ả như những cái bạt tai tát thẳng vào mặt hắn mà hắn không sao chống đỡ nổi. Hóa ra, hắn tệ hơn một con đĩ.

***

Lần sau, hắn gặp ả trong một hoàn cảnh Hắn không bao giờ ngờ tới.

Ả bước vào sảnh tiệc với một người đàn ông mà hắn biết là ai. Giám đốc công ty đối thủ của hắn. Đôi mắt to kỳ dị của ả nhìn hắn, ánh lên một ánh xám lạnh lẽo rồi vụt tắt, ả quay đi như thể hắn chỉ là một đĩa đồ ăn đầy mỡ mà ả phải kiêng khem.

Đêm nay ả lại đẹp theo một cách riêng của ả. Chiếc đầm dạ hội đỏ rực như máu ôm lấy thân hình mảnh khảnh và mong manh của ả. Ngực ả không lớn nhưng nó vừa phải với thân hình nhỏ bé, nhưng khi nhìn vào, người ta chắc chắn rằng ả không đưa silicon hay túi nước biển vào đó. Ả trang điểm nhẹ nhàng, mộc mạc nhưng vẫn đẹp rực rỡ và hơn trăm lần so với những cô nàng đấp hàng tấn phấn son xung quanh ả.

Chỉ có đôi mắt ả là hắn vẫn nhận ra, đôi mắt như biển chết, lạnh lùng quét khắp căn phòng tiệc.

Lấy cớ cần một ly rượu mới, Hắn khẽ tiến lại gần và hỏi ả:

- Cô xuất hiện ở đây làm gì?

- Làm chức năng của một con đĩ. - Ả nói, nhếch mép cười, rồi cầm ly rượu đi mất.

Cuối buổi tiệc hôm ấy, hắn thấy ả leo vào xe của một người đàn ông khác mà hắn cũng quen biết. Ông ta là người sẽ quyết định xem công ty hắn, hay công ty của ông đại gia của ả sẽ đứng tên làm chủ thầu công trình sắp tới.

***

3h sáng, chuông điện thoại hắn reo inh ỏi. Những giao dịch trên sàn ngoại tệ và sàn vàng thế giới không cho phép Hắn tắt điện thoại khi ngủ cũng như tập cho hắn cái thói quen bật dậy tức thì khi nghe chuông điện thoại. Là ả.

- Anh đang ở đâu thế??? Đón tôi ngay đi...

Hắn cũng chả hiểu vì sao mình lại lồm cồm bò dậy, rồi chạy tới cái chỗ ả chỉ và gặp ả, có lẽ vì ả đẹp.

- Cô điên à? Gọi cho tôi vào cái giờ này?

- Vậy anh cũng điên à? Chịu gặp tôi vào cái giờ này?

Ả vẫn còn mặc cái đầm dạ hội đỏ như máu, nhưng chưa bao lâu sau, ả đã xé cái phần đuôi của cái đầm để nó còn ngắn củn cỡn như một cái váy trên đầu gối. Ả bảo hắn ghé cửa hàng 24h, mua vài lon bia rồi chạy lên một cây cầu mới xây ở khu đô thị mới. Hắn và ả ngồi trên thành cầu và uống bia.

- Nhiều khi tôi không hiểu những con người đang sống trên cõi đời này. Họ lạ lùng và phức tạp quá. Một con nhỏ đứng ở gốc cây, dạng chân ra để đổi lấy đồng tiền mình cần, thì người ta gọi nó là con đĩ. Còn một con nhỏ đứng trên sân khấu, dạng chân đúng chỗ để đổi lấy cái mình cần là danh tiếng thì người ta lại gọi nó là ca sĩ. Trên cơ bản, cả hai đều dùng thân xác mình để đổi lấy cái mình cần... như nhau.

- Vì nó khác nhau ở cái chỗ đứng cô à.

- Vậy nếu tôi làm một cái sân khấu dưới gốc cây, thì người ta gọi tôi là Con đĩ ca sĩ à?

- Thế còn cô, cô cần cái gì?

- Với ông ta, tôi là một con đĩ cần tiền.

- Còn với tôi?

- Cần tình.

Hắn và ả im lặng uống bia, dòng sông bên dưới chân hai người vẫn đang cuồn cuộn chảy, đen đúa và tối tăm như đôi mắt ả.

- Này, tôi mà nhảy xuống dưới, anh có cứu không?

- Chắc là không, tôi không biết bơi.

- Thế tôi nhảy nhé.

Ả nói rồi đứng dậy, đưa một chân ra thành cầu. Hắn cuống cuồng nắm tay ả lại.

- Đừng có điên như thế.

- Đồ nói dối, mới nói không cứu tôi.

- Tôi không cứu, nhưng tôi cản.

- Haha, yên tâm đi, tôi không muốn chết đâu, còn yêu đời và yêu tiền lắm anh ạ - Ả cười, đôi mắt gợn lên những con sóng lăn tăn như dòng sông đang chảy phía dưới.

***

Ả dẫn hắn đi từ nhạc nhiên này tới ngạc nhiên khác. Có lúc đi bên cạnh ả, hắn thắc mắc rằng, ả là một đứa khùng điên hay một người đa nhân cách, thần kinh phân liệt?

Cuối tuần, ả gọi điện thoại cho hắn, bảo có việc gấp, nếu không gặp ả ngay thì đừng bao giờ nhìn mặt ả nữa. Thế là hắn vội vàng bỏ buổi cafê cùng đám bạn với lời trách móc "Lại đi với gái à..."

Ả bắt hắn vào một khu chợ và mua đầy cả bao lớn bánh kẹo, rồi tới một làng trẻ mồ côi. Nhìn ả trong cái áo thun đơn giản, quần jean lửng qua đầu gối, đưa tay lau vội giọt mồ hôi rồi lại phát bánh kẹo cho bọn trẻ. Thi thoảng, ả mở to đôi mắt để làm trò cho một đứa bé bật cười. Hắn ngẩn ngơ, một con đĩ đây sao?

- Không ngờ một đứa hất ly cafê đổ tan tành trong quán như cô lại có thể làm cái việc này.

- Thì đã sao, anh bỏ cái kiểu nhìn đời từ một phía như thế đi, chả giúp ích gì cho anh đâu, nó chỉ làm cho anh trở nên mù quáng thôi.

- Thế thì nhìn đời trần trụi như cô à?

- Nếu anh thích thì có cứ việc, anh nghĩ rằng trong cuộc đời này, thằng bồi bàn ấy sẽ còn phải xin lỗi bao nhiêu người nếu như nó nhầm lẫn ly cafê của người ta? Một lỗi lầm nhỏ, có thể làm cho người ta mất nhiều thứ hơn người ta nghĩ.

Trước khi về, hắn thấy ả đưa cho người ở làng trẻ mồ côi một bao thư dày. Buổi chia tay hôm đó, ả khẽ nói với hắn.

- Anh vừa thăm nhà cũ tôi đấy.

***

Không lâu sau, ả lại nhắn tin cho hắn, lần này tin nhắn chỉ vỏn vẹn một con số, mà nhờ con số này, công ty hắn giành được quyền làm chủ thầu cho công trình bạc triệu USD sắp được khởi công.

Hắn thắc mắc, vì sao ả lại biết hắn đang đau đầu vì việc này, và tại sao ả lại giúp hắn. Ả không nói cho hắn biết, và cả đời này hắn cũng không bao giờ biết.

Ả lại làm phiền hắn, lần này ả bắt hắn chở đi mua rất nhiều chén, dĩa bằng sành, rồi lại đi về một căn nhà nhỏ ở ngoại thành. Ả mở khóa vào nhà, rồi bắt đầu lôi mớ chén dĩa mới mua ra ném mạnh vào tường, vỡ tan tành. Âm thanh chát chúa vang lên hòa trộn trong tiếng khóc của ả. Ả khóc tức tưởi, gào thét trong tuyệt vọng và thê lương.

Hắn bất lực nhìn ả khóc và đập phá, rồi khi không còn chịu nổi nữa, Hắn lao vào cầm chén dĩa lên và ném vào tường như ả, chỉ khác ả là hắn không khóc. Khi không còn 1 cái chén nào để ném, ả ngồi xuống giường, nước mắt không còn chảy nhưng đôi vai gầy cứ run run. Mắt ả nhạt nhòa nước, như thể cả một cơn sóng thần vừa nổi dậy từ mặt biển chết.

Bất chợt, hắn ôm ả vào lòng rồi cũng bất ngờ, ả cắn hắn... cắn rất mạnh vào tay hắn. Hắn cắn răng chịu đựng cơn đau ả mang lại như trả ơn cho ả vì đã giúp hắn trúng được gói thầu kia. Khi tay hắn đã chảy máu rơi thành từng giọt, ả nhả tay hắn ra rồi nằm xuống giường, co ro như một con mèo con. Hắn lại ôm ả vào lòng, cứ thế, họ nằm ôm nhau cho tới khi hơi thở ả đều đều phả vào lòng ngực hắn.

Hắn làm sao thế này? Nếu bây giờ, hắn vật ả ra giường rồi làm tình với ả, thì hắn đã đạt được những gì bấy lâu nay hắn muốn có, nhưng hắn lại không thể. Khi ấy hắn chỉ biết ôm ả vào lòng, ôm thật chặt như thể sợ bỏ tay ra, ả sẽ vỡ tan như mớ chén dĩa ả vừa đập phá. Hắn nhẹ hôn vào trán ả, rồi vào đôi mắt to kỳ dị của ả, hơi thở ả vẫn đều đều phả vào lòng ngực hắn.

Nhìn kỹ ả, hắn mới phát hiện ra rằng, trên người ả có vài vết bầm tím như vết roi quất.

***

Lần cuối cùng hắn gặp ả.

Tối hôm ấy nóng hầm hập, nhiệt độ có phải trên 32 độ là ít. Hắn đang trốn cái nóng trong phòng máy lạnh, thì ả gọi, giọng ả lạnh lùng và xa xăm như thể cất lên từ địa ngục.

- Anh đến căn nhà lần trước đi, tôi muốn gặp anh.

Hắn lại xách xe chạy đến gặp ả như những lần trước, có lẽ vì ả quá đẹp và quá kỳ lạ. Cửa căn nhà chỉ khép hờ, hắn đẩy cửa bước vào.

Ả ngồi trên giường, tay cầm một con dao dính đầy máu. Giám đốc công ty đối thủ của hắn đang nằm dưới đất, máu chảy lênh láng xung quanh ông ta. Còn ở góc phòng, một cô bé chừng 15 tuổi hay nhỏ hơn đang ngồi đấy, trần truồng, tay ôm lấy thân thể run rẫy. Như một bản năng của giống đực, hắn nhìn vào vùng kín của con bé và thấy nơi đấy cũng đọng vài giọt máu.

- Cô... cô đã làm cái gì?

Bỗng dưng ả cười, ả cười như điên dại, như chưa bao giờ được cười, như đây là lần cuối cùng ả được cười. Tiếng cười của ả ác độc và tàn nhẫn, nó xé trái tim Hắn ra làm hàng vạn mảnh vụn, nó xuyên vào tâm trí hắn và làm hắn tê liệt. Hắn không còn biết mình phải làm gì trong hoàn cảnh này.

Ả cười, nước mắt ả rơi... Nước mắt ả rơi và ả vẫn cứ cười...

Đến khi bên ngoài có tiếng chân của công an bước vào nhà, ả mới thôi cười và cầm dao chỉ thẳng vào những người mới tới, chỉ cả vào hắn. Ả nói bằng cái giọng lạnh lùng, tàn nhẫn nhất mà hắn từng nghe thấy:

- Chính tôi giết chết con thú đang nằm kia, mấy người nghe rõ chứ?

Rồi không cần biết người ta đã nghe rõ hay chưa.

Ả cắm con dao đang cầm trên tay vào tim mình.

Gọn gàng và chuẩn xác như ả đã tập dượt hàng trăm lần.

Trước khi ả ngã xuống, bằng chút sức lực phi thường còn sót lại.

Ả cắm nhát dao thứ hai vào một bên mắt to kỳ dị của ả...

Có lẽ đến phút cuối, ả không còn muốn nhìn đời qua đôi mắt của một con đĩ nữa...

Mặt biển chết dậy sóng... sóng tràn vào bờ... những con sóng màu đỏ không bao giờ ngừng nghỉ.

***

Qua những gì con bé kia kể lại, gã đàn ông đó đã mua trinh của cô, nghe đâu vì muốn giải hạn xui rủi trong làm ăn, nhưng khi quá đau đớn, nó đã đẩy ông ta ra. Còn ả đột nhiên xuất hiện, hai người xô xát rồi ả đâm chết ông ta.

***

Hắn không hiểu vì sao ả lại làm như vậy. Cũng không hiểu vì sao ả lại chọn hắn để chứng kiến những giờ phút cuối cùng của cuộc đời mình.

Nhưng những khi hắn nhìn vào vết sẹo trên tay mang hình dấu răng của ả, hắn lại thấy đôi mắt to kỳ dị, xam xám, đen đen như mặt biển chết của ả đang nhìn mình.

Rất nhiều năm sau đó, khi chuẩn bị nhắm mắt và ngủ giấc ngủ cuối cùng của cuộc đời, đôi mắt của ả vẫn còn như đang nhìn hắn.

Đôi mắt như mặt biển chết... đôi mắt của một con Đĩ...



[Truyện ngắn] Đẹp như em không làm đĩ thật phí !

Chủ Nhật, 10 tháng 6, 2012

[truyện audio] Xóm vắng - Tác giả Quỳnh Dao

Thứ Bảy, 9 tháng 6, 2012

[truyện audio] Đoạn Tuyệt - (Nhất Linh)

[truyện audio] Đoạn Tuyệt - (Nhất Linh)

Thứ Tư, 6 tháng 6, 2012

EM MẤT TRINH RỒI.... MÌNH CHIA TAY EM NHÉ!!!

Hà nội mùa này vắng những cơn mưa..~

.

.

- Chúng mình quan hệ đi e. A hứa, nhẹ thôi. – Lời nói dê bệ đầy ngọt ngào của tôi.

- …

- E sợ à? k đau đâu mà e. Nhé

E vẫn lặng thinh, không nói gì.

Cơ thể e cũng hoàn toàn lặng thinh khi tôi cởi đến cái quần lót của e. Trong đầu tôi giờ phút đó chỉ là sự vui sướng, ham muốn sắp được thỏa mãn 1 cơ thể trắng nõn và trinh tiết đúng như tôi từng hi vọng.

- A làm thật à? – E hỏi có vẻ ngượng ngùng.

- Ừ e. Nhẹ thôi mà cưng. A sẽ làm cho cưng thích.

-…

Tôi không hiểu sự im lặng của e. Trước, tôi từng phá trinh 1 cô gái. Khi tôi đòi quan hệ, cô ấy mồ hôi đầm đìa, liên mồm nói rằng sợ đau. Nhưng em..! Nhưng giây phút ấy tôi yêu e, mọi thứ thuộc về e, kể cả sự bí hiểm..đáng lẽ ra không nên có.

Tôi bắt đầu.

Sâu hơn 1 tí nữa.

1 lúc.

Ôi, người con gái tôi yêu đâu còn trinh. Ôi, tôi đã nghĩ e sợ đau. Ôi, tôi là 1 thằng ngu. Tôi nhìn em trong sự thù hận và đôi mắt muốn giết e.

- Anh…- Đôi mắt e mều máo nhìn tôi, 2 bàn tay búp măng của e nắm chặt lấy chăn.

- Mẹ kiếp! Con ** ! – Không kìm được tức giận tôi chửi em.

Em nhắm mắt lại, nhíu mày nhăn nhó.

Tôi vẫn làm. Tôi làm mạnh hơn. Dường như tôi đang dồn hết bao cáu giận về việc e mất trih lên cơ thể em. Tôi căm phẫn vì để mất trinh tiết người mình yêu cho thằng khác. Tôi là 1 thằng đàn ông ích kỉ !

*

Tôi và Linh quen nhau vẻn vẹn 1 tháng.

Tối hôm đấy tôi dẫn em về nhà, không kìm được lòng tôi đã bế em lên giường.

Sau đêm đó, nhiều lần tôi đã tự an ủi mình bằng việc thay đổi suy nghĩ về 2 từ " trinh – tiết ". Tôi tự nghĩ, bây giờ trinh tiết của 1 con đàn bà không quan trọng bằng trinh phẩm của nó. Nó yêu ai thật lòng thì có thể quan hệ, có thể trao gửi cái nó gọi là trinh tiết đó cho người ta, tôi không nên đau đầu quá nhiều vì những con đàn bà tầm thường đó, tôi không nên tỏ ra khinh bỉ cái loại người đáng bị khinh bỉ như thế, tôi không nên gọi con đàn bà đó là .. con **!

Sau đêm đó, thái độ của em đối vs tôi cũng khác.

E lặng đi, đôi mắt biết cười và đôi môi không bao giờ ngừng nghỉ đã không còn. Tôi đoán em tự ái về lời nói của tôi. Tôi ôm em vỗ về, xoa đầu em đầy an ủi. Nhưng tận trong đáy lòng tôi, tôi cũng có suy nghĩ khác về em. Đĩ thì không hẳn, nhưng không phải là 1 người con gái trinh tiết như tôi từng tìm kiếm.

Liệu tôi đã nên dừng lại hay tiếp tục tìm kiếm ?

Câu hỏi đó luôn dày vò tôi từ trong giấc ngủ.

Tôi yêu em. Phải, tôi đã từng rất yêu em. Tôi yêu đôi mắt trong long lanh của em. Ánh lên nhìn tôi như thèm khát, như ao ước, như muốn với lấy 1 ngôi sao. Tôi yêu làn tóc mềm mượt của em, nó làm tôi hạnh phúc mỗi khi vuốt nhẹ lên làn tóc ấy. Tôi yêu đôi tay búp măng của em luôn vuốt má tôi. Tôi yêu mọi thứ thuộc về con người của em.

Nhưng liệu có phải, tình yêu đó chưa đủ lớn để vượt qua ngưỡng của của 2 từ "trih – tiết" ??? Liệu có phải tôi yêu cái trinh tiết mờ ảo đó hơn 1 người con gái ???

*

*

2 tháng sau đó, tôi và em vẫn yêu nhau.

Tưởng chừng giữa chúng tôi đã xóa tan mọi khoảng cách. 2 tháng hạnh phúc nhất đời tôi.

Đã bao giờ bạn từng yêu 1 cô gái có đôi mắt to, long lanh, đen láy nhưng lại trong xanh – 1 màu xanh của trời, của gió, của hồn nhiên chưa? Đã bao giờ trong giấc mơ bạn từng yêu 1 cô gái có làn da ngăm đen, đôi má bầu bĩnh và đôi môi chu lên thật đáng yêu chưa?

Chưa đâu. Vì cô ấy chỉ có 1 thôi. Và cô ấy là của tôi rồi.

2 tháng chúng tôi vui đùa bên nhau.

1 cảm giác bình yên như thế!

Và cứ đều đều, 1 tuần 2 lần, 2 tháng 16 lần, tối thứ 7 và chủ nhật, chúng tôi là của nhau, cả đêm.

Hạnh phúc nối hạnh phúc.

Tình yêu của tôi thật tuyệt.

*

Được gần 4 tháng, tối thứ 7, cô ấy cầm 1 tờ giấy xét nghiệm đưa cho tôi xem.

"Kết quả: viêm âm đạo.

Nguyên nhân: quan hệ mạnh, thô bạo, viêm nhiễm, không có những biện pháp *ng tránh hợp lý."

- Bác sĩ cũng bảo thêm là phải ngừng quan hệ ít nhất là nửa năm. Em sợ quá..Huhu. – Em nói trong nước mắt,

Tôi ôm em.

Hôn lên trán em.

Em sống trong sợ hãi và thuốc được 3 tuần thì tôi bắt đầu có 1 cảm giác. Cũng không lạ, đơn giản vì là giống đực, đang được phục vụ ******** nhiều như thế bỗng dưng bắt tôi dừng lại. Tôi chán! Phải, đúng là cảm giác chán của 1 thằng đàn ông đầy dục vọng! Tôi thấy chán em!

Nhìn thấy cơ thể em, tôi thèm muốn nhưng lại nghĩ đến chuyện không được quan hệ, tôi lại nản.

Tôi tránh mặt em.

Tránh gần gũi với em.



Tôi cất chiếc nhẫn kim cương chưa 1 lần được ngỏ lời vào trong ngăn kéo.

Đóng sập cửa, tôi như đang muốn đóng lại cái khoảng trống trong tiềm thức của tôi.

Tôi lên bar.

Thằng bạn thân chút rượu cho tôi. Tôi say mềm trong chai Remi’ 40 độ.

Đêm hôm đấy, thằng bạn dẫn tôi vào 1 nhà nghỉ, tôi vẫn nhớ số *ng 101 có 1 cô thiếu nữ mặc quẩn bò, áo phông trắng đang ngồi sẵn trong đấy. Để làm gì? Để đợi tôi?

Rồi thằng bạn tôi đóng cửa, để lại tôi và cô bé đó.

Tôi và em ********!

Sáng hôm sau tỉnh, tôi thấy mình đang nằm giữa 1 đống chăn gối và 1 vũng máu đã khô, bên cạnh là 1 cô gái không mặc gì. Tôi gọi em dậy. Em nói, đêm qua tôi đã phá trinh em. Tôi bắt đầu nhớ lại mấy tiếng trước. Cái cảm giác thích thú và thèm khát sống lại trong tôi. Tôi ******** với 1 cô gái còn trinh. Tôi thấy sung sướng.

- Em tên là gì? – Tôi hỏi nhỏ.

- Em tên Trang.

- Linh, à nhầm, Trang, em bao nhiêu tuổi rồi?

- Em 20, anh 22 rồi phải không. Sao anh lại gọi nhầm em là Linh?

- Ừ. Anh 22. Không có gì đâu em. A nhầm với tên người yêu anh.

- Người yêu anh ??? – Trang ngạc nhiên nhìn tôi.

- Ừ, à mà không, người yêu cũ – Tôi gãi đầu trả lời em.

Tôi cũng không biết lúc đó mình đang nghĩ gì nữa. Có thể là 1 chút tham lam tăng cao, hay là lòng ích kỉ quá đỗi tầm thường của những thằng đàn ông như tôi. Có lẽ là cả 2.

Tôi hẹn Trang đi ăn tối và hẹn em nhớ ăn mặc đẹp. Về đến nhà, tôi mở ngăn kéo lấy chiếc nhẫn kim cương đã từng có nhiều dự định của mình nhét vào túi áo vét và lên xe. Tôi đến nhà Linh.

- Em ốm à? Nhìn em gầy đi. – Tôi bàng hoàng khi nhìn thấy Linh trong khuôn mặt khá tiều tụy.

- Em đỡ rồi. Em không sao. A vào nhà đi.

Tôi ôm nhẹ lấy em. Niềm hạnh phúc trước kia của tôi đâu rồi?

- Mình xa nhau nhé! – Tôi nói khẽ với em.

Tôi buông em ra. Đi thẳng. Tôi không dám quay đầu lại nhìn. Vì tôi biết, người yêu của tôi, con ** của tôi, là 1 người rất yếu đuối. Tôi biết em sẽ không níu kéo tôi đâu. Vì tự trọng của em cao lắm. Và tôi cũng biết, em sẽ khóc nhiều lắm, khóc đến gầy cả người đi mất. Tôi thấy mình là 1 thằng khốn nạn. Tôi thấy thương em. Nhưng lòng thương và tình yêu đó không vượt qua được sự ích kỉ trong bản chất con người tôi.

Tối.

Sau khi ăn tối với Trang.

Tôi cầu hôn em bằng chiếc nhẫn đáng lẽ là của Linh.

Em vui vẻ đồng ý. Nhưng em bảo em cần 2 năm để hoàn thành chương trình hoc của mình. Tôi chấp thuận.

Nhưng thực sự, đến cái giờ phút tôi cầu hôn Trang, người mà con tim tôi hướng đến vẫn chỉ là Linh. Tôi mong đợi gì ở Trang thế? 1 cô gái hoàn hảo hơn Linh? 1 cô gái tôi đặt nhiều tình cảm hơn Linh? hay chỉ vì Trang là 1 cô gái..còn trinh?!?


EM MẤT TRINH RỒI.... MÌNH CHIA TAY EM NHÉ!!!


Đêm.

Tôi không ngủ được.

Hút gần hết 1 bao thuốc rồi còn đâu. Tôi nhớ.

Nhớ ai?

Nhớ Linh – 1 cô gái long lanh sức sống, 1 cô gái có đôi mắt biết cười, 1 cô gái có khuôn mặt phúc hậu, luôn rạng rỡ khi nhìn thấy tôi. Không biết bây giờ em thế nào. Tôi không đủ can đảm nhắn tin cho em, tôi biết mình tồi như thế nào. Tôi chỉ biết chắc chắn 1 điều, tôi đã gây ra cho em căn bệnh quái quỉ, và tôi đã bỏ rơi em trên con đường của hạnh phúc. Thêm 1 điều nữa là em đang khóc.

Nhớ Trang – 1 cô gái trinh tiết, trong trắng, 1 cô gái tôi chưa biết gì nhiều ngoài 1 **********.

Tại sao thế? Tại sao tôi lại quan tâm đến cái ********** mỏng manh đó nhiều đến thế, nó đâu quan trọng bằng tình yêu và nhân phẩm của 1 người con gái. Tại sao thế?

Tại sao tôi khốn nạn đến thế?

*

Trong quãng thời gian chờ đợi em, tôi phát hiện ra em cũng thật sự đáng yêu. Đôi mắt của em không long lanh như của Linh như em có đôi mắt của phẳng lặng.

Em không nói nhiều như Linh, không vui tính như Linh nhưng em có chiều sâu hơn. Tôi nghĩ thế, hoặc có thể có những suy nghĩ của riêng Linh mà tôi chưa đoán đươc.

Lúc nào ở bên cạnh Trang, tôi cũng nghĩ đến Linh, so sánh giữa 2 người, tôi tìm kiếm 1 điểm Trang hơn Linh, đang tìm, và có lẽ là chưa có.

Hôm đó là 1 chiều mưa.

Tôi và Trang đi chung trong chiếc ô sẫm màu trên con đường gần nhà để ra siêu thị. Ngẩng mặt lên, tôi bỗng nhìn thấy 1 cô gái, lòe xòe trong chiếc váy bầu, đi cạnh và khoác tay 1 ông mặc đồ vét đen đội mũ che mặt. Là em, là Linh. Em nhìn tôi, nhìn Trang, đầy kinh ngạc, e nhoẻn miệng cười, 1 nụ cười không phải của em. Rồi em đi thẳng. Tôi sững người. 8 tháng không gặp em rồi còn gì. Em khác quá. Đôi mắt của em thâm quầng và không còn là đôi mắt của ngày xưa nữa. Và em đang có bầu. Với ông già đi bên cạnh sao? Em yêu ông ta ư? Vì cái gì thế? Vì tiền à? Yêu thằng già như thế thì chỉ vì tiền thôi chứ còn sao nữa. Tôi cười nửa miệng thay cho sự khinh bỉ đến 1 người con gái tôi từng yêu. Trang hỏi tôi:

- Ai thế anh?

- 1 con ** hám tiền e ạ.

Sau hôm đó, tôi cũng nghĩ đến Linh đôi ba lần. Rằng là tôi không ngờ Linh là người như thế, rằng là may sao ngày xưa tôi bỏ Linh. Đáng khinh quá.

*

Thấm thoát đó mà đã hơn 1 năm.

Gia đình tôi và gia đình Trang đã bàn ngày cưới, chờ Trang tốt nghiệp là cưới luôn. Tôi đã quen dần với việc có Trang. Chúng tôi hay đi dạo, đi xem phim, đi ăn uống. Và chuyện chúng tôi ******** là thường xuyên. ******** với Trang, tôi thấy sung sướng vì tôi là người nắm giữ ********** của em.

Chúng tôi, nói chung cũng hạnh phúc.

Hi vọng cưới xong sẽ hạnh phúc hơn.

Nhưng phải nói thật là tình cảm tôi dành cho Trang thì cũng có, nhưng không nhiều. Có lẽ là vì tình yêu của chúng tôi bắt đầu không phải vì tình cảm của 2 bên mà là vì em còn trinh tiết. Tôi đã từng nghĩ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nên tôi vẫn đang hi vọng vào 1 cuộc hôn nhân nhanh ***ng.

Tôi nghĩ vậy!

*

Ngày cưới.

Trước khi đến giờ cưới, tôi đi ra ngoài lang thang 1 mình. Buồn cười quá, cái ngày tôi mong chờ đã đến rồi cơ mà. Tại sao tôi lại thấy ngột ngạt và bức bối đến thế? Phải chăng vì tôi không thực sự hạnh phúc hay vì tôi là thằng ngu dốt và ích kỉ? Không biết giờ này Linh đang làm gì? Bỗng dưng câu hỏi đó hiện lên trong tôi. Em có đang nhớ đến tôi không? Đã bao lâu rồi tôi không được nói chuyện với em? Bao lâu rồi tôi không được nhìn sâu vào đôi mắt long lanh biết cười ấy? Bao lâu rồi tôi không được vuốt nhẹ vào đôi gò má bầu bĩnh đáng yêu của em? Bao lâu rồi kể từ ngày tôi bước đi?

Nhưng tại sao em lại như thế? Tại sao em lại mất trinh trước khi ******** với tôi? Tại sao em lại yêu 1 thằng già vì tiền? Tại sao thế hả em?

Trong lúc đang mụ mị đầu óc với hình ảnh Linh, tôi bỗng nhìn thấy em. Phải, đó là em. Như 1 thiên thần đang đứng trước mặt tôi. Chiếc váy xanh xòe dưới chân và bay nhẹ theo hướng gió thổi. Đôi mắt long lanh những giọt sương, nụ cười hiền hậu như 1 áng cầu vồng giữa mùa đông buốt giá. Đúng là em rồi, người con gái trong tôi. Nhẹ nhàng và đầy sức sống.

- Anh không vào chuẩn bị lễ cưới à? – Em cười mỉm với tôi.

- Ừ ừ, anh hơi mệt nên đi dạo 1 lúc cho thoáng. Sao em lại ở đây? – Tôi gãi đầu.

- Em muốn gặp anh.

- Gặp anh ư? Để làm gì hả em? – Tôi ngạc nhiên.

- Em muốn thơm anh 1 cái trước khi anh chính thức là của người khác, được không? Thơm nhẹ 1 cái thôi – Đôi mắt em đầy sự nài nỉ.

Tôi đồng ý. Em kiễng chân lên thơm tôi, sao thế này, cái cảm giác của 2 năm trước đây bỗng dưng lại ùa về trong tôi, cái cảm giác ngọt ngào của hạnh phúc, em là ai thế? Thiên thần trong tôi ư? Rồi bỗng em cắn vào má tôi. Tôi đau quá nên ủn em ra.

- Cô điên à? – Tôi hét lên.

- Em xin lỗi. Má anh chảy máu rồi, để em lau cho.

Em lấy chiếc khăn trong túi ra thấm máu cho tôi.

- Xong rồi, sao nữa không, đủ chưa, cô điên rồi – Tôi nói thẳng vào mặt em như vậy rồi chạy đi không định hướng. Em đang chạy theo tôi. Tôi như thằng mất hồn, lao đi trong vô thức. Tôi chạy qua đường. Ôi, xe ô tô, ôi, đừng, dừng lại đi!!!!!!!!!!!!!



Mở mắt ra, tôi đang mặc bộ quần áo trắng muốt của bệnh viện. Trên đầu là vết băng bó. Bên cạnh là Trang đang gục mặt xuống giường. Tôi vẫn hoa mày ***ng mặt, tôi lay Trang dậy:

- Ôi, anh tỉnh rồi à? – Trang mừng rỡ hỏi tôi.

- Anh đang ở đâu? Sao lại thế này? – Tôi nhíu mày hỏi.

- Anh đang ở trong viện. Anh hôn mê 4 hôm rồi.

- Tại sao lại như thế. Kể rõ ràng ra cho anh nghe.

- Cách đây 4 hôm thì có 1 bác sĩ gọi điện cho mẹ, bác sĩ bảo mẹ vào viện gấp, anh đang nằm trong viện.

- Rồi sao?

- Cả nhà chạy vào trong lo lắng. Bác sĩ nói người dân xung quanh đây đưa anh vào viện rồi kể là anh chạy qua đường, suýt nữa bị ô tô đâm, may mà có 1 người con gái mặc váy xanh chạy vào ủn anh ra, anh chỉ bị đập nhẹ đầu xuống đường thôi chứ không sao.

- Thế còn cô gái k****

- Cô ấy bị nặng lắm, nằm bất tỉnh bên kia.

Rồi tôi đứng ngay dậy, chạy một mạch sang bên đó. Nhưng không thấy ai. Tôi hỏi y tá. Cô ấy bảo:

- Bệnh nhân Phương đã rời viện sáng nay do yêu cầu của gia đình.

- Cô ấy bị nặng không chị? – Tôi sốt sắng hỏi.

- Nặng, khó mà qua được.

Tôi không tin vào những gì mình nghe được, ngồi bệt xuống sàn trong sợ hãi.

Tôi vội vã chạy thật nhanh ra ngoài bắt taxi đến nhà Linh. Ngồi trên taxi, tôi bứt rứt khó chịu không yên, tôi thấy mình có lỗi, tôi đã làm gì với Linh thế này. Tôi đã rời xa em chỉ vì 1 ********** ư? Ôi, tôi hận chính bản thân mình, tôi là 1 thằng khốn nạn nhất trên đời này. Tôi đã bỏ mặc bao quan tâm, lo lắng và chăm sóc của em trước đây để chạy theo 1 thứ ảo tưởng. Tình yêu ư? Tôi đã bao giờ yêu chưa thế? Đã bao giờ thật sự nghĩ cho em chưa? Lúc nào cũng thế, lúc nào cũng là em, em luôn âm thầm đi theo tôi, bảo vệ và luôn dõi theo từng bước chân của tôi. Em mà có mệnh hệ gì thì làm sao tôi sống được. " Tôi cần em, cần hình bóng của em, tôi sẽ không bao giờ đánh mất nó nữa, hạnh phúc của tôi, tình yêu của tôi, hãy về với tôi em nhé, tôi đến đây, tôi đang đến rồi, em đợi tôi nhé, tôi yêu em, Linh ơi"

Xe dừng, cắt ngang dòng suy nghĩ, tôi lao thẳng vào nhà em. Ngôi nhà lạnh lẽo quá. Yêu em bao lâu nhưng tôi chưa từng 1 lần đến nhà em. Tôi bấm chuông. 1 người đàn ông mặc đồ vét đen xuống mở cửa cho tôi. Lại là thằng già đã từng đi với em, hắn đến đây làm gì?

- Cháu vào nhà đi – hắn nói với tôi.

Lên *ng Linh, tôi thấy em nằm trong im lặng, nhìn giống như đang ngủ, khác 1 điều, là em được phủ khăn trắng toàn thân. Tôi chạy tới em, lao vào em, ôi, người con gái tôi yêu.

- Em tỉnh lại đi, tỉnh lại với anh đi, nhìn anh đi, 1 lần thôi, 1 lần thôi để anh được nhìn thấy đôi mắt long lanh của em. – Lần đầu tiên tôi khóc, lần đầu tiên giọt nước mắt của 1 thằng đàn ông chảy xuyên suốt trong cơ thể tôi. – Em à, em nghe anh nói không, anh cần em, anh cần tình yêu của em, cần nụ cười của em, đừng xa anh, đừng bỏ rơi anh, chúng mình sẽ cùng nhau đi tiếp trên con đường tình yêu mà anh đã hứa với em. Em nghe không, Linh ơi!!!!!!!!!

*

Tôi gào thét tên em trong câm lặng.

Người con gái của tôi. Hạnh phúc của tôi. Cuộc sống của tôi.

Tôi tự chửi mình là thằng khốn nạn, *** má.

Tôi yêu em. Tôi cần em.

Chưa khi nào tôi cần em đến như thế.

Thượng đế đã mang em đến bên tôi và kéo em ra khỏi cuộc đời tôi 1 cách nghiệt ngã.

Về với anh đi em. Đừng im lặng như thế.

Anh đã sai, anh muốn được sửa sai nhưng anh không thể nữa rồi.

Em không muốn nhìn mặt anh nữa sao?

Em là ai thế Linh? Thiên thần nhỏ bé trong cuộc đời mênh mông của anh ư?

Không phải! Em là thiên thần đáng yêu và đáng để yêu mà anh đã từng tìm được.

Anh sẽ phải bước tiếp như thế nào khi em dừng lại?

Anh xin lỗi, anh hiểu rồi, anh đã hiểu nỗi đau của em khi anh rẽ sang 1 ngả đường khác, để em lạc lõng trên đoạn đường còn lại.

Giá như ngày xưa em đừng đến.

Giá như ngày trước anh không như vậy.

Em à. Anh phải làm sao?

Tại sao lại ra nông nỗi này?

Tại sao?

Tại sao?

Tại sao?

Tại ai?

*

- Cháu sang bên này, bác có chuyện muốn nói. – Lão già mặc vét đen nói với tôi.

Tôi cũng không đủ sức chửi rùa lão nữa. Tôi kiệt quệ rồi.

*ng khách.

- Cháu là bạn Linh phải không? – Lão hỏi tôi.

Tôi không trả lời.

- Bác là bố Linh.

Tôi giật mình. Nhìn lên ông, nhìn chằm chằm vào con người ấy. Lần đầu tiên tôi bắt gặp đôi mắt thứ 2 có giọt sương trong đôi mắt. Ôi, ông là bố của Linh, vậy mà lúc đầu tôi lại nghĩ ông là thằng cha Linh cặp kè vì tiền. Linh ơi, anh lại hiểu sai cho em rồi. Anh lại mắc sai lầm lần nữa rồi.

- À, dạ vâng. – Tôi ấp úng trả lời.

- Chắc cháu chưa biết nhiều về gia đình Linh. Nó mặc cảm về gia đình nên ít kể với mọi người.

Đúng là lần nào tôi hỏi về bố mẹ Linh, em đều im lặng.

- Linh mất mẹ từ nhỏ, đẻ Linh xong được mấy phút thì mẹ Linh qua đời. Linh chỉ có mỗi bác là chỗ dựa, nó thiệt thòi lắm cháu ạ. – Ông nói tiếp.

Tôi chưa bao giờ nghĩ Linh lại ở trong hoàn cảnh như thế, tôi và em quen nhau hơn 2 năm rồi nhưng gần như chả biết gì về em cả. Cũng phải thôi, tôi đã bỏ rơi em đi mà.

- Nhưng hơn 1 năm nay Linh có thêm 1 chỗ dựa nữa. Cháu có biết là ai không?

Tôi ngạc nhiên hỏi:

- Ai thế ạ?

- Cu Tí ơi, xuống đây ông hỏi cái này. – Ông hét vọng lên trên.

Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì thì chưa đầy 1 phút sau có 1 thằng nhóc bụ bẫm chạy lạch bạch xuống.

- Dạ, con chào chú – Thằng bé chào tôi bằng giọng đáng yêu quá. Ô kìa, đôi mắt của nó, đúng rồi, lại là đôi mắt đó, đôi mắt long lanh như giọt sương và luôn ẩn chứa 1 nụ cười trong đó.

- Con đừng chào chú, chào bố đi con. – Ông lão nói với thằng bé.

Tôi giật mình. Trợn tròn mắt lên, cái gì thế, ông lão làm sao à. Bố ư? Haha.

- Đây là đứa con trai của cháu và Linh. – Ông nhìn vào đứa bé.

- Bác nói đùa cháu à. Của cháu với Linh ư? Không phải đâu? Cháu chưa bao giờ nghe Linh nhắc đến. – Tôi vừa nói vừa cười và vừa bàng hoàng.

- Cháu không tin cũng phải thôi. Nhưng cháu phải nghe bác nói. Sau khi cháu và Linh chia tay, Linh đi xét nghiệm thì đã có thai. Nó nói với bác. Lúc đầu, bác lo lắng và bắt nó phá. Nhưng nó bảo dù như thế nào nó cũng phải giữ bằng được đứa con này. Cho đến tận 9 tháng sau, thì nó đẻ ra Cu Tí đây.

- Nhưng đây chắc gì đã là con cháu? – Tôi vẫn nửa tin nửa ngờ.

- Cháu có nhớ cách đây 4 hôm Linh thơm lên má cháu không. Lúc đấy, nó cố tình cắn vào má cháu để má cháu chảy máu, rồi lại thấm máu vào khăn của nó. Cho đến tận lúc nó hôn mê, tay vẫn nắm chặt khăn, bác là người cầm chiếc khăn đó đi xét nghiệm ADN, kết quả vẫn còn đấy, cháu đợi bác.

Tôi sững sờ, chân tay run lẩy bẩy. Con tôi ư? Con trai tôi ư? Thật không thế? Tôi làm bố rồi ư? Gì thế? Tôi còn chưa cưới mà. Tôi liếc mắt nhìn sang Cu Tí. Nó đang nhìn tôi bằng 1 ánh mắt tò mò, đôi lông mày của thằng bé hơi nhíu lại. Ôi, nó bụ bẫm thật. Nó là con tôi đấy, con tôi thật đấy.

Tôi khẽ hỏi:

- Cháu tên là gì?

- Dạ, con tên Cu Tí – thằng bé nở 1 nụ cười, đúng là nụ cười thiên thần đó rồi, nụ cười mang lại áng cầu vồng cho mọi người, nụ cười tôi hằng tìm kiếm 2 năm nay và tôi cứ lỡ mình vừa đánh mất nó. Tôi tìm lại được rồi sao?

- Không, chú hỏi tên thật của con cơ.

- Dạ, con không biết, ai cũng gọi con là Cu Tí, ** con gọi thêm 1 tên nữa là Tí Thối. – giọng thằng bé đáng yêu quá, ngờ nghệch của trong sáng, ngốc nghếch của trẻ con, và đứa bé có 1 điều gì đó rất đặc biệt, đủ để làm tôi trong lúc tuyệt vọng nhất thì lại nhoẻn miệng cười.

Bố Linh đi xuống. Ông đưa cho tôi tờ xét nghiệm ADN. Đứa bé đúng là con tôi rồi. Tôi ôm chầm lấy nó.

- Con ơi! Con của bố ơi!

Tôi gọi tên thằng bé trong hạnh phúc, trong sợ hãi, trong bất ngờ và có lẽ là trong cả 1 sự tiếc nuối nữa. Tôi sẽ trân trọng đứa bé này, giống như đã từng hứa với Linh vậy. Nhưng lần này tôi sẽ không đánh mất hạnh phúc của mình như vậy nữa đâu. Trinh tiết ư? Cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi. Chỉ có thằng nào điên dồ như tôi mới bỏ người mình yêu vì cái trinh tiết đó. Tôi đã sai lầm nặng quá. " Em ơi, em có thấu hiểu được suy nghĩ của tôi không? Em hãy tỉnh lại đi. Hãy cùng tôi làm lại 1 lần nữa, chúng ta có 1 đứa con làm cột mốc, ta sẽ đi lên từ đó. Em ơi, làm ơn, thiên thần của tôi ơi, hãy về với tôi đi em".

- Cháu đọc cái này đi. Đây là bức thư Linh viết cho cháu đêm hôm qua, nó đã cố dùng chút sức lực yếu ớt của mình để viết cho cháu những dòng cuối cùng.

Tôi mở lá thư.

Những dòng chữ không quá mức nguệch ngoạc nhưng không được nắn nót. Phải thôi, em viết cho tôi trong tuyệt vọng mà.

" Hà nội.

Đêm.

2h sáng.

Anh ơi, giờ này anh đang làm gì?

Anh có đang nghĩ đến em không?

Chúng mình xa nhau được 2 năm rồi anh nhỉ. 2 năm em sống trong chờ đợi, nhưng cho đến khi em chết người em yêu vẫn không quay về với em.

Không có em, anh sống ra sao?

Em nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của anh trong giấc mơ của em, vẫn nụ cười ấy, vòng tay ấy, ấm áp và nhẹ nhàng, nhưng lại là cùng với 1 người con gái, không phải em.

Anh đang ở đâu thế người em yêu?

Sao anh lại biến mất khỏi cuộc đời em 1 cách như vậy?

Em làm gì sai à?

Em chưa đủ tốt hả a?

Hay chỉ đơn giản vì em là cô gái không còn trinh? Không, không phải thế đâu, em hiểu người em yêu mà, anh không bao giờ như vậy, em tin anh.

Em yêu anh.

Em nhớ anh.

Em cần anh.

Quay về với em đi được không.

2 năm, 2 năm rồi em gào thét tên anh trong điên dại.

2 năm rồi em lặng bước trên con đường mùa đông lạnh lẽo mà anh hứa sẽ mãi đi bên cạnh em.

Em sẽ mãi yêu anh.

Yêu anh trong từng hơi thở.

Từng nhịp đập.

Từng nhịp một…từng nhịp cuối cùng trong em.

Em vẫn sẽ đợi anh.

Đợi anh.

Thể xác em tan biến thì linh hồn em sẽ đợi.

Về với em đi anh.

Cho em được YÊU anh.

Được BÊN anh.

Nhẹ thôi.

Khẽ thôi.

1 lần thôi.

Cho em được bên anh.

Cho nước mắt em ngừng chảy.

2 năm qua đầu óc em quay cuồng trong nước mắt.

Cho em được ôm anh, em muốn được cảm nhận hơi ấm bốc lên từ sự yêu thương.

Cho em được dựa nhẹ vào vai anh, đủ để em cảm nhận em còn anh.

Đừng bao giờ nói câu " Mình xa nhau nhé"

Đừng.

Đau lắm.

1 câu nói giết chết 1 con người anh biết không.

Anh đang ở đâu.

Có nhớ em không.

Em nhớ anh.

Người em yêu.

1 nửa của em.

Cuộc sống của em.

Về với em đi anh.

Xin anh.

Làm ơn…



nếu bây giờ cho chàng trai này trọn lại thỳ chàng trai đó có quan trọng kái trinh tiết of ng y nữa ko tar

 hãy trân trọng tình yêu mình đang có.



đừng quá bận tâm đến n kai phù phiếm bên ngoài 

HẾT