Blog giải trí

Thứ Tư, 13 tháng 6, 2012

Hối hận vì đã trót trao “cái ngàn vàng”


“Lần đầu tiên” mà tôi nghĩ sẽ đẹp đẽ, thiêng liêng lắm đã trôi qua chóng vánh và đau đớn trong một nhà nghỉ bình dân vắng người qua lại.
Và rồi theo thời gian, tình cảm cứ ngày một phai nhạt, chúng tôi chia tay mà không phải do lỗi của ai cả. Chỉ có một điều, ngày hôm nay khi nhìn lại cuộc tình mà tôi vừa bước qua, tôi quá hối hận vì đã trót trao cho anh tất cả sự trinh nguyên của đời con gái.
Tôi vốn là người con gái sống thiên về tình cảm. Khi yêu, tôi không sử dụng lý trí quá nhiều để cân đong đo đếm liệu mình sẽ được và mất những gì. Chính vì thế, khi nhận lời yêu anh - người con trai hơn mình tám tuổi, tôi đã không ngại ngần bỏ qua mọi lời phán xét hay can ngăn từ mọi người, rằng sự chênh lệch về tuổi tác sẽ nảy sinh nhiều vấn đề mà trong lúc này chưa thể hình dung ra được.
Đúng là khi yêu anh, tôi đã tự làm cho mình trở nên già hơn so với lứa tuổi hiện tại. Từ phong cách ăn mặc đến việc đi đứng, nói năng của tôi cũng dần dần thay đổi để phù hợp với anh hơn, để hiểu và yêu anh nhiều hơn. Tôi luôn nghĩ rằng tình yêu phải là sự thay đổi từ cả hai phía để có thể hướng đến sự hòa hợp.
Và rồi ngày ấy cũng đến. Anh cầm tay tôi và nói muốn tình cảm của hai đứa tiến xa hơn. Tôi e ngại thu mình lại trốn tránh ánh mắt của anh. Ánh mắt đang nhìn xoáy vào tâm can tôi, dò hỏi liệu rằng tôi có thật sự yêu anh không? Tôi biết rằng ngày này sớm muộn cũng đến, vì anh đã là một người con trai trưởng thành. Tất nhiên anh có quyền đòi hỏi ở người yêu chuyện đó. Nhưng sao tôi vẫn chưa thể sẵn sàng tâm lý cho việc này được… tôi vẫn còn đang đi học mà. Lần đầu tiên anh nhắc đến chuyện vượt rào, tôi đã nhất quyết từ chối.

Hối hận vì đã trót trao “cái ngàn vàng”
Tôi quá hối hận vì đã trót “trao” trinh tiết cho một người không xứng đáng như anh 
Thế rồi một lần khác, khi hai đứa ở riêng bên nhau anh lại tiếp tục gợi ý. Anh nói bạn bè anh đều đã làm việc đó với người yêu. Thời buổi bây giờ, 10 đôi yêu nhau thì phải có đến 8 cặp đã nếm trái cấm. Chỉ có điều, họ làm mà không nói ra nên tôi không biết thôi. Rồi anh nói với tôi về nỗi bức bối khó chịu đã rất nhiều ngày nay chưa được giải tỏa. Anh cảm thấy stress và bí bách vô cùng nếu như cứ phải kìm nén cảm xúc đối với tôi như thế này…
Cứ thế, lặp đi lặp lại, bằng nhiều cách khác nhau, anh đã gần như thuyết phục được tôi mở lòng mình ra với anh. Tình yêu rất lớn đối với anh nhắc nhở tôi rằng: chỉ cần đó là người mình yêu thực lòng, thì dù có “cho” đi, tôi cũng sẽ không bao giờ hối hận. Tuy vẫn còn lưỡng lự và sợ sệt, nhưng tôi đã đồng ý vào nhà nghỉ với anh lần đầu tiên trong đời. Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, những suy nghĩ cứ miên man đến và đi rất nhanh khiến tôi chỉ có thể hành động theo bản năng của mình. Một phần vì anh đang thúc giục, một phần vì tôi cũng muốn làm điều đó với người mà mình yêu. Và tôi đã nhắm mắt lại…
Cái “lần đầu tiên” mà tôi nghĩ rằng sẽ rất đẹp đẽ và thiêng liêng đã trôi qua một cách chóng vánh như thế đó. Tôi không hề có cảm giác hạnh phúc như đã tưởng tượng trước đó. Tất cả chỉ là cảm giác đau rát âm ỉ mà tôi sẽ không thể quên trong cuộc đời. Vì người con gái khi chưa sẵn sàng và bị tâm lý sẽ không thể thoải mái để “yêu”, cho nên đau cũng là điều dễ hiểu.
Cái ngàn vàng giữ thì khó khăn, mà đánh mất thì chỉ trong phút chốc. Khi tôi chưa kịp định thần lại việc mình vừa làm, thì anh đã mau chóng giục tôi ra về, vì chiều nay anh còn phải đi làm. Lúc đó, tôi cảm thấy rất hụt hẫng. Anh đã lấy đi thứ quan trọng nhất của tôi một cách rất nhẹ nhàng và bình thản. Chỉ có mình tôi thấy điều đó nặng nề…
Những ngày sau đó, tôi bỗng trở thành một người con gái rất nhạy cảm. Cứ ở xa anh, là trong lòng tôi lại lo lắng. Tôi lo anh đã có được tôi thì dần dần sẽ thấy chán và rời xa tôi. Một tin nhắn chậm, một phút anh bắt tôi chờ đợi, tôi dễ dàng nổi nóng. Đặc biệt, tôi rất hay xét hỏi, tôi muốn nắm bắt được tất cả quỹ thời gian của anh, xem là ngày hôm nay anh đi đâu, làm gì, dành được bao nhiêu thời gian cho người yêu?
Chỉ những chuyện nhỏ nhặt vậy thôi mà chúng tôi cãi nhau. Lúc đầu anh cũng cố gắng giải thích cho tôi nghe mọi việc, cũng nhẹ nhàng chiều chuộng tôi lắm. Nhưng rồi sau đó, anh nổi khùng vì việc tôi gặng hỏi cứ diễn đi diễn lại. Anh không chịu hiểu tâm trạng nơm nớp lo sợ mất người yêu của tôi. Thậm chí anh cảm thấy rất khó chịu và bực bội, cho rằng tôi hỏi cung, tra khảo anh như tội phạm. Nhiều đêm tôi nằm khóc vì anh giận không nghe máy, cũng không nhắn tin hỏi han gì tôi nữa. Và rồi tôi nhận ra, con gái chỉ khi nào chưa trao hết tất cả mới được nâng niu, trân trọng; còn như tôi bây giờ có cô đơn, đau buồn cũng phải tự biết chăm sóc cho mình thôi.
Tôi vẫn đến lớp đi học như thường lệ. Nhưng làm việc gì cũng mất tập trung mà chỉ nghĩ đến anh. Hồi đó, con gái lớp tôi còn lập một hội bàn tròn để tâm sự với nhau. Khi nhắc đến chuyện quan hệ với người yêu ở tuổi này. Tất cả chúng nó đều phản đối và cho rằng như thế là không ngoan, là hư hỏng. Và tôi lại chạnh lòng khi nghĩ đến chuyện tình cảm với anh. Tôi giận mình sao lại không giữ được, tại sao không cương quyết hơn. Để bây giờ, tôi không thể sống trong sáng và nở nụ cười rạng rỡ như những đứa bạn cùng tuổi.
Khoảng thời gian sau đó, những mâu thuẫn tranh cãi diễn ra thường xuyên hơn khiến tôi bị tổn thương rất nhiều. Nửa năm sau, anh chẳng ngần ngại nói lời chia tay với tôi, vì tình cảm đã hết chứ không phải lỗi tại ai cả. Trong khi tôi còn chưa kịp níu kéo anh, thì anh đã đề cập ngay đến vấn đề bồi thường thiệt hại. Tôi chưa bao giờ bị tổn thương nhiều đến thế. Khi anh nói sẽ mua cho tôi bất cứ chiếc điện thoại nào tôi thích để bồi thường cho cái “lần đầu tiên” tôi đã trao cho anh, cũng coi như là vật kỉ niệm anh để lại, tôi chỉ muốn lao vào cào xé và đánh anh thật đau. Một người đã từng nói rất yêu tôi, có thể từ bỏ mọi thứ vì tôi, vì tương lai của hai đứa… giờ đây đã quay ngoắt mặt đi và coi chuyện trinh tiết như một vật trao đổi.
Mặc cho tôi khóc và mắng chửi anh thậm tệ, anh vẫn không nói gì thêm và lẳng lặng ra về. Vài tháng sau, tôi nhận được tin anh đã đi lấy vợ. Người mà bố mẹ anh đã dạm hỏi cho anh từ lâu, từ lúc anh vẫn còn yêu tôi. Lúc đó, tôi chỉ cảm thấy mọi chuyện diễn ra sao nhanh quá, mới đó vẫn là người yêu mình, hôm nay đã là chồng của người khác. Tôi nhận ra, với tôi anh chỉ là chơi bời, còn đi đến chuyện tương lai xa chắc anh chưa bao giờ nghĩ đến…
Cuộc sống như một guồng quay không ngừng đã khiến cảm xúc của tôi trở nên chai sạn. Có lẽ chẳng còn chuyện gì khiến tôi có thể khóc thảm thương hơn thế nữa. Chỉ có một điều tôi thấy đáng tiếc thật sự. Tôi quá hối hận vì đã trót “trao” trinh tiết cho một người không xứng đáng như anh.