Blog giải trí

Hiển thị các bài đăng có nhãn truyện người lớn. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 6 tháng 6, 2012

EM MẤT TRINH RỒI.... MÌNH CHIA TAY EM NHÉ!!!

Hà nội mùa này vắng những cơn mưa..~

.

.

- Chúng mình quan hệ đi e. A hứa, nhẹ thôi. – Lời nói dê bệ đầy ngọt ngào của tôi.

- …

- E sợ à? k đau đâu mà e. Nhé

E vẫn lặng thinh, không nói gì.

Cơ thể e cũng hoàn toàn lặng thinh khi tôi cởi đến cái quần lót của e. Trong đầu tôi giờ phút đó chỉ là sự vui sướng, ham muốn sắp được thỏa mãn 1 cơ thể trắng nõn và trinh tiết đúng như tôi từng hi vọng.

- A làm thật à? – E hỏi có vẻ ngượng ngùng.

- Ừ e. Nhẹ thôi mà cưng. A sẽ làm cho cưng thích.

-…

Tôi không hiểu sự im lặng của e. Trước, tôi từng phá trinh 1 cô gái. Khi tôi đòi quan hệ, cô ấy mồ hôi đầm đìa, liên mồm nói rằng sợ đau. Nhưng em..! Nhưng giây phút ấy tôi yêu e, mọi thứ thuộc về e, kể cả sự bí hiểm..đáng lẽ ra không nên có.

Tôi bắt đầu.

Sâu hơn 1 tí nữa.

1 lúc.

Ôi, người con gái tôi yêu đâu còn trinh. Ôi, tôi đã nghĩ e sợ đau. Ôi, tôi là 1 thằng ngu. Tôi nhìn em trong sự thù hận và đôi mắt muốn giết e.

- Anh…- Đôi mắt e mều máo nhìn tôi, 2 bàn tay búp măng của e nắm chặt lấy chăn.

- Mẹ kiếp! Con ** ! – Không kìm được tức giận tôi chửi em.

Em nhắm mắt lại, nhíu mày nhăn nhó.

Tôi vẫn làm. Tôi làm mạnh hơn. Dường như tôi đang dồn hết bao cáu giận về việc e mất trih lên cơ thể em. Tôi căm phẫn vì để mất trinh tiết người mình yêu cho thằng khác. Tôi là 1 thằng đàn ông ích kỉ !

*

Tôi và Linh quen nhau vẻn vẹn 1 tháng.

Tối hôm đấy tôi dẫn em về nhà, không kìm được lòng tôi đã bế em lên giường.

Sau đêm đó, nhiều lần tôi đã tự an ủi mình bằng việc thay đổi suy nghĩ về 2 từ " trinh – tiết ". Tôi tự nghĩ, bây giờ trinh tiết của 1 con đàn bà không quan trọng bằng trinh phẩm của nó. Nó yêu ai thật lòng thì có thể quan hệ, có thể trao gửi cái nó gọi là trinh tiết đó cho người ta, tôi không nên đau đầu quá nhiều vì những con đàn bà tầm thường đó, tôi không nên tỏ ra khinh bỉ cái loại người đáng bị khinh bỉ như thế, tôi không nên gọi con đàn bà đó là .. con **!

Sau đêm đó, thái độ của em đối vs tôi cũng khác.

E lặng đi, đôi mắt biết cười và đôi môi không bao giờ ngừng nghỉ đã không còn. Tôi đoán em tự ái về lời nói của tôi. Tôi ôm em vỗ về, xoa đầu em đầy an ủi. Nhưng tận trong đáy lòng tôi, tôi cũng có suy nghĩ khác về em. Đĩ thì không hẳn, nhưng không phải là 1 người con gái trinh tiết như tôi từng tìm kiếm.

Liệu tôi đã nên dừng lại hay tiếp tục tìm kiếm ?

Câu hỏi đó luôn dày vò tôi từ trong giấc ngủ.

Tôi yêu em. Phải, tôi đã từng rất yêu em. Tôi yêu đôi mắt trong long lanh của em. Ánh lên nhìn tôi như thèm khát, như ao ước, như muốn với lấy 1 ngôi sao. Tôi yêu làn tóc mềm mượt của em, nó làm tôi hạnh phúc mỗi khi vuốt nhẹ lên làn tóc ấy. Tôi yêu đôi tay búp măng của em luôn vuốt má tôi. Tôi yêu mọi thứ thuộc về con người của em.

Nhưng liệu có phải, tình yêu đó chưa đủ lớn để vượt qua ngưỡng của của 2 từ "trih – tiết" ??? Liệu có phải tôi yêu cái trinh tiết mờ ảo đó hơn 1 người con gái ???

*

*

2 tháng sau đó, tôi và em vẫn yêu nhau.

Tưởng chừng giữa chúng tôi đã xóa tan mọi khoảng cách. 2 tháng hạnh phúc nhất đời tôi.

Đã bao giờ bạn từng yêu 1 cô gái có đôi mắt to, long lanh, đen láy nhưng lại trong xanh – 1 màu xanh của trời, của gió, của hồn nhiên chưa? Đã bao giờ trong giấc mơ bạn từng yêu 1 cô gái có làn da ngăm đen, đôi má bầu bĩnh và đôi môi chu lên thật đáng yêu chưa?

Chưa đâu. Vì cô ấy chỉ có 1 thôi. Và cô ấy là của tôi rồi.

2 tháng chúng tôi vui đùa bên nhau.

1 cảm giác bình yên như thế!

Và cứ đều đều, 1 tuần 2 lần, 2 tháng 16 lần, tối thứ 7 và chủ nhật, chúng tôi là của nhau, cả đêm.

Hạnh phúc nối hạnh phúc.

Tình yêu của tôi thật tuyệt.

*

Được gần 4 tháng, tối thứ 7, cô ấy cầm 1 tờ giấy xét nghiệm đưa cho tôi xem.

"Kết quả: viêm âm đạo.

Nguyên nhân: quan hệ mạnh, thô bạo, viêm nhiễm, không có những biện pháp *ng tránh hợp lý."

- Bác sĩ cũng bảo thêm là phải ngừng quan hệ ít nhất là nửa năm. Em sợ quá..Huhu. – Em nói trong nước mắt,

Tôi ôm em.

Hôn lên trán em.

Em sống trong sợ hãi và thuốc được 3 tuần thì tôi bắt đầu có 1 cảm giác. Cũng không lạ, đơn giản vì là giống đực, đang được phục vụ ******** nhiều như thế bỗng dưng bắt tôi dừng lại. Tôi chán! Phải, đúng là cảm giác chán của 1 thằng đàn ông đầy dục vọng! Tôi thấy chán em!

Nhìn thấy cơ thể em, tôi thèm muốn nhưng lại nghĩ đến chuyện không được quan hệ, tôi lại nản.

Tôi tránh mặt em.

Tránh gần gũi với em.



Tôi cất chiếc nhẫn kim cương chưa 1 lần được ngỏ lời vào trong ngăn kéo.

Đóng sập cửa, tôi như đang muốn đóng lại cái khoảng trống trong tiềm thức của tôi.

Tôi lên bar.

Thằng bạn thân chút rượu cho tôi. Tôi say mềm trong chai Remi’ 40 độ.

Đêm hôm đấy, thằng bạn dẫn tôi vào 1 nhà nghỉ, tôi vẫn nhớ số *ng 101 có 1 cô thiếu nữ mặc quẩn bò, áo phông trắng đang ngồi sẵn trong đấy. Để làm gì? Để đợi tôi?

Rồi thằng bạn tôi đóng cửa, để lại tôi và cô bé đó.

Tôi và em ********!

Sáng hôm sau tỉnh, tôi thấy mình đang nằm giữa 1 đống chăn gối và 1 vũng máu đã khô, bên cạnh là 1 cô gái không mặc gì. Tôi gọi em dậy. Em nói, đêm qua tôi đã phá trinh em. Tôi bắt đầu nhớ lại mấy tiếng trước. Cái cảm giác thích thú và thèm khát sống lại trong tôi. Tôi ******** với 1 cô gái còn trinh. Tôi thấy sung sướng.

- Em tên là gì? – Tôi hỏi nhỏ.

- Em tên Trang.

- Linh, à nhầm, Trang, em bao nhiêu tuổi rồi?

- Em 20, anh 22 rồi phải không. Sao anh lại gọi nhầm em là Linh?

- Ừ. Anh 22. Không có gì đâu em. A nhầm với tên người yêu anh.

- Người yêu anh ??? – Trang ngạc nhiên nhìn tôi.

- Ừ, à mà không, người yêu cũ – Tôi gãi đầu trả lời em.

Tôi cũng không biết lúc đó mình đang nghĩ gì nữa. Có thể là 1 chút tham lam tăng cao, hay là lòng ích kỉ quá đỗi tầm thường của những thằng đàn ông như tôi. Có lẽ là cả 2.

Tôi hẹn Trang đi ăn tối và hẹn em nhớ ăn mặc đẹp. Về đến nhà, tôi mở ngăn kéo lấy chiếc nhẫn kim cương đã từng có nhiều dự định của mình nhét vào túi áo vét và lên xe. Tôi đến nhà Linh.

- Em ốm à? Nhìn em gầy đi. – Tôi bàng hoàng khi nhìn thấy Linh trong khuôn mặt khá tiều tụy.

- Em đỡ rồi. Em không sao. A vào nhà đi.

Tôi ôm nhẹ lấy em. Niềm hạnh phúc trước kia của tôi đâu rồi?

- Mình xa nhau nhé! – Tôi nói khẽ với em.

Tôi buông em ra. Đi thẳng. Tôi không dám quay đầu lại nhìn. Vì tôi biết, người yêu của tôi, con ** của tôi, là 1 người rất yếu đuối. Tôi biết em sẽ không níu kéo tôi đâu. Vì tự trọng của em cao lắm. Và tôi cũng biết, em sẽ khóc nhiều lắm, khóc đến gầy cả người đi mất. Tôi thấy mình là 1 thằng khốn nạn. Tôi thấy thương em. Nhưng lòng thương và tình yêu đó không vượt qua được sự ích kỉ trong bản chất con người tôi.

Tối.

Sau khi ăn tối với Trang.

Tôi cầu hôn em bằng chiếc nhẫn đáng lẽ là của Linh.

Em vui vẻ đồng ý. Nhưng em bảo em cần 2 năm để hoàn thành chương trình hoc của mình. Tôi chấp thuận.

Nhưng thực sự, đến cái giờ phút tôi cầu hôn Trang, người mà con tim tôi hướng đến vẫn chỉ là Linh. Tôi mong đợi gì ở Trang thế? 1 cô gái hoàn hảo hơn Linh? 1 cô gái tôi đặt nhiều tình cảm hơn Linh? hay chỉ vì Trang là 1 cô gái..còn trinh?!?


EM MẤT TRINH RỒI.... MÌNH CHIA TAY EM NHÉ!!!


Đêm.

Tôi không ngủ được.

Hút gần hết 1 bao thuốc rồi còn đâu. Tôi nhớ.

Nhớ ai?

Nhớ Linh – 1 cô gái long lanh sức sống, 1 cô gái có đôi mắt biết cười, 1 cô gái có khuôn mặt phúc hậu, luôn rạng rỡ khi nhìn thấy tôi. Không biết bây giờ em thế nào. Tôi không đủ can đảm nhắn tin cho em, tôi biết mình tồi như thế nào. Tôi chỉ biết chắc chắn 1 điều, tôi đã gây ra cho em căn bệnh quái quỉ, và tôi đã bỏ rơi em trên con đường của hạnh phúc. Thêm 1 điều nữa là em đang khóc.

Nhớ Trang – 1 cô gái trinh tiết, trong trắng, 1 cô gái tôi chưa biết gì nhiều ngoài 1 **********.

Tại sao thế? Tại sao tôi lại quan tâm đến cái ********** mỏng manh đó nhiều đến thế, nó đâu quan trọng bằng tình yêu và nhân phẩm của 1 người con gái. Tại sao thế?

Tại sao tôi khốn nạn đến thế?

*

Trong quãng thời gian chờ đợi em, tôi phát hiện ra em cũng thật sự đáng yêu. Đôi mắt của em không long lanh như của Linh như em có đôi mắt của phẳng lặng.

Em không nói nhiều như Linh, không vui tính như Linh nhưng em có chiều sâu hơn. Tôi nghĩ thế, hoặc có thể có những suy nghĩ của riêng Linh mà tôi chưa đoán đươc.

Lúc nào ở bên cạnh Trang, tôi cũng nghĩ đến Linh, so sánh giữa 2 người, tôi tìm kiếm 1 điểm Trang hơn Linh, đang tìm, và có lẽ là chưa có.

Hôm đó là 1 chiều mưa.

Tôi và Trang đi chung trong chiếc ô sẫm màu trên con đường gần nhà để ra siêu thị. Ngẩng mặt lên, tôi bỗng nhìn thấy 1 cô gái, lòe xòe trong chiếc váy bầu, đi cạnh và khoác tay 1 ông mặc đồ vét đen đội mũ che mặt. Là em, là Linh. Em nhìn tôi, nhìn Trang, đầy kinh ngạc, e nhoẻn miệng cười, 1 nụ cười không phải của em. Rồi em đi thẳng. Tôi sững người. 8 tháng không gặp em rồi còn gì. Em khác quá. Đôi mắt của em thâm quầng và không còn là đôi mắt của ngày xưa nữa. Và em đang có bầu. Với ông già đi bên cạnh sao? Em yêu ông ta ư? Vì cái gì thế? Vì tiền à? Yêu thằng già như thế thì chỉ vì tiền thôi chứ còn sao nữa. Tôi cười nửa miệng thay cho sự khinh bỉ đến 1 người con gái tôi từng yêu. Trang hỏi tôi:

- Ai thế anh?

- 1 con ** hám tiền e ạ.

Sau hôm đó, tôi cũng nghĩ đến Linh đôi ba lần. Rằng là tôi không ngờ Linh là người như thế, rằng là may sao ngày xưa tôi bỏ Linh. Đáng khinh quá.

*

Thấm thoát đó mà đã hơn 1 năm.

Gia đình tôi và gia đình Trang đã bàn ngày cưới, chờ Trang tốt nghiệp là cưới luôn. Tôi đã quen dần với việc có Trang. Chúng tôi hay đi dạo, đi xem phim, đi ăn uống. Và chuyện chúng tôi ******** là thường xuyên. ******** với Trang, tôi thấy sung sướng vì tôi là người nắm giữ ********** của em.

Chúng tôi, nói chung cũng hạnh phúc.

Hi vọng cưới xong sẽ hạnh phúc hơn.

Nhưng phải nói thật là tình cảm tôi dành cho Trang thì cũng có, nhưng không nhiều. Có lẽ là vì tình yêu của chúng tôi bắt đầu không phải vì tình cảm của 2 bên mà là vì em còn trinh tiết. Tôi đã từng nghĩ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nên tôi vẫn đang hi vọng vào 1 cuộc hôn nhân nhanh ***ng.

Tôi nghĩ vậy!

*

Ngày cưới.

Trước khi đến giờ cưới, tôi đi ra ngoài lang thang 1 mình. Buồn cười quá, cái ngày tôi mong chờ đã đến rồi cơ mà. Tại sao tôi lại thấy ngột ngạt và bức bối đến thế? Phải chăng vì tôi không thực sự hạnh phúc hay vì tôi là thằng ngu dốt và ích kỉ? Không biết giờ này Linh đang làm gì? Bỗng dưng câu hỏi đó hiện lên trong tôi. Em có đang nhớ đến tôi không? Đã bao lâu rồi tôi không được nói chuyện với em? Bao lâu rồi tôi không được nhìn sâu vào đôi mắt long lanh biết cười ấy? Bao lâu rồi tôi không được vuốt nhẹ vào đôi gò má bầu bĩnh đáng yêu của em? Bao lâu rồi kể từ ngày tôi bước đi?

Nhưng tại sao em lại như thế? Tại sao em lại mất trinh trước khi ******** với tôi? Tại sao em lại yêu 1 thằng già vì tiền? Tại sao thế hả em?

Trong lúc đang mụ mị đầu óc với hình ảnh Linh, tôi bỗng nhìn thấy em. Phải, đó là em. Như 1 thiên thần đang đứng trước mặt tôi. Chiếc váy xanh xòe dưới chân và bay nhẹ theo hướng gió thổi. Đôi mắt long lanh những giọt sương, nụ cười hiền hậu như 1 áng cầu vồng giữa mùa đông buốt giá. Đúng là em rồi, người con gái trong tôi. Nhẹ nhàng và đầy sức sống.

- Anh không vào chuẩn bị lễ cưới à? – Em cười mỉm với tôi.

- Ừ ừ, anh hơi mệt nên đi dạo 1 lúc cho thoáng. Sao em lại ở đây? – Tôi gãi đầu.

- Em muốn gặp anh.

- Gặp anh ư? Để làm gì hả em? – Tôi ngạc nhiên.

- Em muốn thơm anh 1 cái trước khi anh chính thức là của người khác, được không? Thơm nhẹ 1 cái thôi – Đôi mắt em đầy sự nài nỉ.

Tôi đồng ý. Em kiễng chân lên thơm tôi, sao thế này, cái cảm giác của 2 năm trước đây bỗng dưng lại ùa về trong tôi, cái cảm giác ngọt ngào của hạnh phúc, em là ai thế? Thiên thần trong tôi ư? Rồi bỗng em cắn vào má tôi. Tôi đau quá nên ủn em ra.

- Cô điên à? – Tôi hét lên.

- Em xin lỗi. Má anh chảy máu rồi, để em lau cho.

Em lấy chiếc khăn trong túi ra thấm máu cho tôi.

- Xong rồi, sao nữa không, đủ chưa, cô điên rồi – Tôi nói thẳng vào mặt em như vậy rồi chạy đi không định hướng. Em đang chạy theo tôi. Tôi như thằng mất hồn, lao đi trong vô thức. Tôi chạy qua đường. Ôi, xe ô tô, ôi, đừng, dừng lại đi!!!!!!!!!!!!!



Mở mắt ra, tôi đang mặc bộ quần áo trắng muốt của bệnh viện. Trên đầu là vết băng bó. Bên cạnh là Trang đang gục mặt xuống giường. Tôi vẫn hoa mày ***ng mặt, tôi lay Trang dậy:

- Ôi, anh tỉnh rồi à? – Trang mừng rỡ hỏi tôi.

- Anh đang ở đâu? Sao lại thế này? – Tôi nhíu mày hỏi.

- Anh đang ở trong viện. Anh hôn mê 4 hôm rồi.

- Tại sao lại như thế. Kể rõ ràng ra cho anh nghe.

- Cách đây 4 hôm thì có 1 bác sĩ gọi điện cho mẹ, bác sĩ bảo mẹ vào viện gấp, anh đang nằm trong viện.

- Rồi sao?

- Cả nhà chạy vào trong lo lắng. Bác sĩ nói người dân xung quanh đây đưa anh vào viện rồi kể là anh chạy qua đường, suýt nữa bị ô tô đâm, may mà có 1 người con gái mặc váy xanh chạy vào ủn anh ra, anh chỉ bị đập nhẹ đầu xuống đường thôi chứ không sao.

- Thế còn cô gái k****

- Cô ấy bị nặng lắm, nằm bất tỉnh bên kia.

Rồi tôi đứng ngay dậy, chạy một mạch sang bên đó. Nhưng không thấy ai. Tôi hỏi y tá. Cô ấy bảo:

- Bệnh nhân Phương đã rời viện sáng nay do yêu cầu của gia đình.

- Cô ấy bị nặng không chị? – Tôi sốt sắng hỏi.

- Nặng, khó mà qua được.

Tôi không tin vào những gì mình nghe được, ngồi bệt xuống sàn trong sợ hãi.

Tôi vội vã chạy thật nhanh ra ngoài bắt taxi đến nhà Linh. Ngồi trên taxi, tôi bứt rứt khó chịu không yên, tôi thấy mình có lỗi, tôi đã làm gì với Linh thế này. Tôi đã rời xa em chỉ vì 1 ********** ư? Ôi, tôi hận chính bản thân mình, tôi là 1 thằng khốn nạn nhất trên đời này. Tôi đã bỏ mặc bao quan tâm, lo lắng và chăm sóc của em trước đây để chạy theo 1 thứ ảo tưởng. Tình yêu ư? Tôi đã bao giờ yêu chưa thế? Đã bao giờ thật sự nghĩ cho em chưa? Lúc nào cũng thế, lúc nào cũng là em, em luôn âm thầm đi theo tôi, bảo vệ và luôn dõi theo từng bước chân của tôi. Em mà có mệnh hệ gì thì làm sao tôi sống được. " Tôi cần em, cần hình bóng của em, tôi sẽ không bao giờ đánh mất nó nữa, hạnh phúc của tôi, tình yêu của tôi, hãy về với tôi em nhé, tôi đến đây, tôi đang đến rồi, em đợi tôi nhé, tôi yêu em, Linh ơi"

Xe dừng, cắt ngang dòng suy nghĩ, tôi lao thẳng vào nhà em. Ngôi nhà lạnh lẽo quá. Yêu em bao lâu nhưng tôi chưa từng 1 lần đến nhà em. Tôi bấm chuông. 1 người đàn ông mặc đồ vét đen xuống mở cửa cho tôi. Lại là thằng già đã từng đi với em, hắn đến đây làm gì?

- Cháu vào nhà đi – hắn nói với tôi.

Lên *ng Linh, tôi thấy em nằm trong im lặng, nhìn giống như đang ngủ, khác 1 điều, là em được phủ khăn trắng toàn thân. Tôi chạy tới em, lao vào em, ôi, người con gái tôi yêu.

- Em tỉnh lại đi, tỉnh lại với anh đi, nhìn anh đi, 1 lần thôi, 1 lần thôi để anh được nhìn thấy đôi mắt long lanh của em. – Lần đầu tiên tôi khóc, lần đầu tiên giọt nước mắt của 1 thằng đàn ông chảy xuyên suốt trong cơ thể tôi. – Em à, em nghe anh nói không, anh cần em, anh cần tình yêu của em, cần nụ cười của em, đừng xa anh, đừng bỏ rơi anh, chúng mình sẽ cùng nhau đi tiếp trên con đường tình yêu mà anh đã hứa với em. Em nghe không, Linh ơi!!!!!!!!!

*

Tôi gào thét tên em trong câm lặng.

Người con gái của tôi. Hạnh phúc của tôi. Cuộc sống của tôi.

Tôi tự chửi mình là thằng khốn nạn, *** má.

Tôi yêu em. Tôi cần em.

Chưa khi nào tôi cần em đến như thế.

Thượng đế đã mang em đến bên tôi và kéo em ra khỏi cuộc đời tôi 1 cách nghiệt ngã.

Về với anh đi em. Đừng im lặng như thế.

Anh đã sai, anh muốn được sửa sai nhưng anh không thể nữa rồi.

Em không muốn nhìn mặt anh nữa sao?

Em là ai thế Linh? Thiên thần nhỏ bé trong cuộc đời mênh mông của anh ư?

Không phải! Em là thiên thần đáng yêu và đáng để yêu mà anh đã từng tìm được.

Anh sẽ phải bước tiếp như thế nào khi em dừng lại?

Anh xin lỗi, anh hiểu rồi, anh đã hiểu nỗi đau của em khi anh rẽ sang 1 ngả đường khác, để em lạc lõng trên đoạn đường còn lại.

Giá như ngày xưa em đừng đến.

Giá như ngày trước anh không như vậy.

Em à. Anh phải làm sao?

Tại sao lại ra nông nỗi này?

Tại sao?

Tại sao?

Tại sao?

Tại ai?

*

- Cháu sang bên này, bác có chuyện muốn nói. – Lão già mặc vét đen nói với tôi.

Tôi cũng không đủ sức chửi rùa lão nữa. Tôi kiệt quệ rồi.

*ng khách.

- Cháu là bạn Linh phải không? – Lão hỏi tôi.

Tôi không trả lời.

- Bác là bố Linh.

Tôi giật mình. Nhìn lên ông, nhìn chằm chằm vào con người ấy. Lần đầu tiên tôi bắt gặp đôi mắt thứ 2 có giọt sương trong đôi mắt. Ôi, ông là bố của Linh, vậy mà lúc đầu tôi lại nghĩ ông là thằng cha Linh cặp kè vì tiền. Linh ơi, anh lại hiểu sai cho em rồi. Anh lại mắc sai lầm lần nữa rồi.

- À, dạ vâng. – Tôi ấp úng trả lời.

- Chắc cháu chưa biết nhiều về gia đình Linh. Nó mặc cảm về gia đình nên ít kể với mọi người.

Đúng là lần nào tôi hỏi về bố mẹ Linh, em đều im lặng.

- Linh mất mẹ từ nhỏ, đẻ Linh xong được mấy phút thì mẹ Linh qua đời. Linh chỉ có mỗi bác là chỗ dựa, nó thiệt thòi lắm cháu ạ. – Ông nói tiếp.

Tôi chưa bao giờ nghĩ Linh lại ở trong hoàn cảnh như thế, tôi và em quen nhau hơn 2 năm rồi nhưng gần như chả biết gì về em cả. Cũng phải thôi, tôi đã bỏ rơi em đi mà.

- Nhưng hơn 1 năm nay Linh có thêm 1 chỗ dựa nữa. Cháu có biết là ai không?

Tôi ngạc nhiên hỏi:

- Ai thế ạ?

- Cu Tí ơi, xuống đây ông hỏi cái này. – Ông hét vọng lên trên.

Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì thì chưa đầy 1 phút sau có 1 thằng nhóc bụ bẫm chạy lạch bạch xuống.

- Dạ, con chào chú – Thằng bé chào tôi bằng giọng đáng yêu quá. Ô kìa, đôi mắt của nó, đúng rồi, lại là đôi mắt đó, đôi mắt long lanh như giọt sương và luôn ẩn chứa 1 nụ cười trong đó.

- Con đừng chào chú, chào bố đi con. – Ông lão nói với thằng bé.

Tôi giật mình. Trợn tròn mắt lên, cái gì thế, ông lão làm sao à. Bố ư? Haha.

- Đây là đứa con trai của cháu và Linh. – Ông nhìn vào đứa bé.

- Bác nói đùa cháu à. Của cháu với Linh ư? Không phải đâu? Cháu chưa bao giờ nghe Linh nhắc đến. – Tôi vừa nói vừa cười và vừa bàng hoàng.

- Cháu không tin cũng phải thôi. Nhưng cháu phải nghe bác nói. Sau khi cháu và Linh chia tay, Linh đi xét nghiệm thì đã có thai. Nó nói với bác. Lúc đầu, bác lo lắng và bắt nó phá. Nhưng nó bảo dù như thế nào nó cũng phải giữ bằng được đứa con này. Cho đến tận 9 tháng sau, thì nó đẻ ra Cu Tí đây.

- Nhưng đây chắc gì đã là con cháu? – Tôi vẫn nửa tin nửa ngờ.

- Cháu có nhớ cách đây 4 hôm Linh thơm lên má cháu không. Lúc đấy, nó cố tình cắn vào má cháu để má cháu chảy máu, rồi lại thấm máu vào khăn của nó. Cho đến tận lúc nó hôn mê, tay vẫn nắm chặt khăn, bác là người cầm chiếc khăn đó đi xét nghiệm ADN, kết quả vẫn còn đấy, cháu đợi bác.

Tôi sững sờ, chân tay run lẩy bẩy. Con tôi ư? Con trai tôi ư? Thật không thế? Tôi làm bố rồi ư? Gì thế? Tôi còn chưa cưới mà. Tôi liếc mắt nhìn sang Cu Tí. Nó đang nhìn tôi bằng 1 ánh mắt tò mò, đôi lông mày của thằng bé hơi nhíu lại. Ôi, nó bụ bẫm thật. Nó là con tôi đấy, con tôi thật đấy.

Tôi khẽ hỏi:

- Cháu tên là gì?

- Dạ, con tên Cu Tí – thằng bé nở 1 nụ cười, đúng là nụ cười thiên thần đó rồi, nụ cười mang lại áng cầu vồng cho mọi người, nụ cười tôi hằng tìm kiếm 2 năm nay và tôi cứ lỡ mình vừa đánh mất nó. Tôi tìm lại được rồi sao?

- Không, chú hỏi tên thật của con cơ.

- Dạ, con không biết, ai cũng gọi con là Cu Tí, ** con gọi thêm 1 tên nữa là Tí Thối. – giọng thằng bé đáng yêu quá, ngờ nghệch của trong sáng, ngốc nghếch của trẻ con, và đứa bé có 1 điều gì đó rất đặc biệt, đủ để làm tôi trong lúc tuyệt vọng nhất thì lại nhoẻn miệng cười.

Bố Linh đi xuống. Ông đưa cho tôi tờ xét nghiệm ADN. Đứa bé đúng là con tôi rồi. Tôi ôm chầm lấy nó.

- Con ơi! Con của bố ơi!

Tôi gọi tên thằng bé trong hạnh phúc, trong sợ hãi, trong bất ngờ và có lẽ là trong cả 1 sự tiếc nuối nữa. Tôi sẽ trân trọng đứa bé này, giống như đã từng hứa với Linh vậy. Nhưng lần này tôi sẽ không đánh mất hạnh phúc của mình như vậy nữa đâu. Trinh tiết ư? Cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi. Chỉ có thằng nào điên dồ như tôi mới bỏ người mình yêu vì cái trinh tiết đó. Tôi đã sai lầm nặng quá. " Em ơi, em có thấu hiểu được suy nghĩ của tôi không? Em hãy tỉnh lại đi. Hãy cùng tôi làm lại 1 lần nữa, chúng ta có 1 đứa con làm cột mốc, ta sẽ đi lên từ đó. Em ơi, làm ơn, thiên thần của tôi ơi, hãy về với tôi đi em".

- Cháu đọc cái này đi. Đây là bức thư Linh viết cho cháu đêm hôm qua, nó đã cố dùng chút sức lực yếu ớt của mình để viết cho cháu những dòng cuối cùng.

Tôi mở lá thư.

Những dòng chữ không quá mức nguệch ngoạc nhưng không được nắn nót. Phải thôi, em viết cho tôi trong tuyệt vọng mà.

" Hà nội.

Đêm.

2h sáng.

Anh ơi, giờ này anh đang làm gì?

Anh có đang nghĩ đến em không?

Chúng mình xa nhau được 2 năm rồi anh nhỉ. 2 năm em sống trong chờ đợi, nhưng cho đến khi em chết người em yêu vẫn không quay về với em.

Không có em, anh sống ra sao?

Em nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của anh trong giấc mơ của em, vẫn nụ cười ấy, vòng tay ấy, ấm áp và nhẹ nhàng, nhưng lại là cùng với 1 người con gái, không phải em.

Anh đang ở đâu thế người em yêu?

Sao anh lại biến mất khỏi cuộc đời em 1 cách như vậy?

Em làm gì sai à?

Em chưa đủ tốt hả a?

Hay chỉ đơn giản vì em là cô gái không còn trinh? Không, không phải thế đâu, em hiểu người em yêu mà, anh không bao giờ như vậy, em tin anh.

Em yêu anh.

Em nhớ anh.

Em cần anh.

Quay về với em đi được không.

2 năm, 2 năm rồi em gào thét tên anh trong điên dại.

2 năm rồi em lặng bước trên con đường mùa đông lạnh lẽo mà anh hứa sẽ mãi đi bên cạnh em.

Em sẽ mãi yêu anh.

Yêu anh trong từng hơi thở.

Từng nhịp đập.

Từng nhịp một…từng nhịp cuối cùng trong em.

Em vẫn sẽ đợi anh.

Đợi anh.

Thể xác em tan biến thì linh hồn em sẽ đợi.

Về với em đi anh.

Cho em được YÊU anh.

Được BÊN anh.

Nhẹ thôi.

Khẽ thôi.

1 lần thôi.

Cho em được bên anh.

Cho nước mắt em ngừng chảy.

2 năm qua đầu óc em quay cuồng trong nước mắt.

Cho em được ôm anh, em muốn được cảm nhận hơi ấm bốc lên từ sự yêu thương.

Cho em được dựa nhẹ vào vai anh, đủ để em cảm nhận em còn anh.

Đừng bao giờ nói câu " Mình xa nhau nhé"

Đừng.

Đau lắm.

1 câu nói giết chết 1 con người anh biết không.

Anh đang ở đâu.

Có nhớ em không.

Em nhớ anh.

Người em yêu.

1 nửa của em.

Cuộc sống của em.

Về với em đi anh.

Xin anh.

Làm ơn…



nếu bây giờ cho chàng trai này trọn lại thỳ chàng trai đó có quan trọng kái trinh tiết of ng y nữa ko tar

 hãy trân trọng tình yêu mình đang có.



đừng quá bận tâm đến n kai phù phiếm bên ngoài 

HẾT

Thứ Ba, 5 tháng 6, 2012

[Truyện người lớn] Xin Cho Chút Tình

Xin Cho Chút Tình

Tác Giả: Thiếu Lâm Cao Thủ


truyện dành cho lứa tuổi trên 18

 Thế là tôi và nàng lại gặp mặt nhau.


Cái bữa tiệc Giáng Sinh được tổ chức ở một khách sạn "năm sao", do một công ty kế toán lớn đảm trách làm chủ tiệc. Các nhân viên, quan khách tham dự đông đảo, tiếng cười, tiếng nói vang dội trên bốn bức tường cao của căn phòng tiếp tân.
Mấy ngọn đèn pha lê treo trên trần nhà chiếu sáng trên các bộ đầm dạ hội nhiều mầu. Tất cả những phu nhân trong những bộ đồ "mode" đó đều nhìn tương tựa như nhau, kiêu sang, xa hoa, mắc tiền.


Còn nàng thì lại khác hẳn các phụ nữ hiện diện đêm hôm đó.


Tôi nói như thế, không phải vì nàng bê bối, không phải vì nàng quê mùa. Ngược lại, nàng lại nhìn rất là xinh. Nhưng nàng đẹp bằng cách trầm lặng, không khoe khoang, không bầy đặt. Trên mình nàng mặc bộ áo xường sám Thượng Hải, có thêu vài đường kẻ kim tuyến. Lớp vải nhung đen nhánh cùng với mái tóc đen tuyền búi cao trên đầu làm nổi bật làn da trắng hồng của nàng. Ðôi gò má cao và cặp mắt mà người Mỹ thường gọi là "mắt quả hạnh" ngầm nói lên cái tính nét Á Ðông kín đáo. Giữa đám đông người Tây Phương tóc vàng mắt xanh, nàng là cô gái nổi bật nhất trong buổi dạ hội.


Tôi đứng một mình trong góc, im lặng lén nhìn theo bóng dáng uyển chuyển của nàng. Tôi cũng đủ biết nàng đã nhận ra tôi, her lover, người yêu bí mật của nàng. Nhưng nàng đã phớt lờ anh chàng trai Việt này, coi tôi như một người lạ. Cặp đùi thon mà tôi đã từng vuốt ve đang đong đưa úp mở đằng sau đường xẻ cao bên hông váy. Tôi còn nhận thấy được cặp nhũ hoa nhỏ bé đang cương lên thật thách thức.


Tôi biết rõ nàng đang chọc tức tôi, người tình cũ của nàng. Nàng cũng đủ biết tôi đang theo dõi nàng. Nàng quay mặt bỏ đi phía khác, ngưng gót bên cạnh một người đàn ông người Mỹ ưu tú. Nàng vòng tay quanh cánh tay của người thượng khách đó, một anh chàng VIP mà tôi đã từng nghe danh nghe tiếng, mặc dù tôi không hề quen biết. Người đàn ông đó là người chồng của nàng.


Các cặp quý ông, quý bà dần dần bước tới, hỏi han chào đón hai vợ chồng. Trong lúc ông chồng mải tiếp khách, ánh mắt của nàng bất chợt bắt gặp ánh mắt chăm chú của tôi. Tôi mỉm nụ cười đa tình, âm thầm đưa ly champagne lên môi, nhấp một ngụm như đang chào mời. Nàng vội ngửng mặt lên cao, hai gò má có vẻ hơi đỏ ửng vì ngượng. Nàng tỏ ra thẹn thùng, ngón tay dài búp măng vội vàng vuốt nhẹ sợi tóc đằng sau tai, hai cánh tay bồn chồn vòng chéo quanh ngực.


Cách mùa Giáng Sinh năm đó khoảng một năm, hai đứa đã tình cờ quen biết nhau trên chuyến bay, một chuyến bay định mệnh. Sau một lần kỷ niệm duy nhất, tôi đã xin hẹn gặp lại nàng. Nhưng tôi đã bị nàng đá văng, nàng đã lạnh lùng bóp nát con tim lãng mạn của tôi. Và tối nay, tôi đã quyết trí, tôi sẽ đoạt lại trái tim người đẹp. Tối nay, nàng sẽ trở về với tôi, người yêu mà nàng đã cố quên, cố bỏ rơi trong quá khứ...
o O o


... Sau khi phải đưa thẻ kiểm tra, cởi giày, cởi thắt lưng, mở hành lý cho nhân viên an ninh khám xét, tôi vội vã bước lên chiếc máy bay Airbus. Sau cái vụ 9-11, mỗi lần đi công tác cứ như là bị cực hình. Tôi nhìn số hàng ghế in trên tấm vé, "24D", tuốt gần đằng sau cùng, cũng may mình còn được cái ghế ở ngoài. Vừa mới ngồi xuống, đang tính mở tờ báo ra đọc thì nàng bước lên máy bay, cái nét thuần túy dịu dàng, thân mình thì tuy nhỏ bé nhưng cũng nẩy nở đầy đặn. Trên mình nàng mặc cái áo pull bằng len cashmere mầu xanh nhạt với cái quần tây mầu trắng, một tay nàng đeo cái túi xách hiệu Louis Vuitton trên vai, tay kia nàng kéo chiếc valise đằng sau. Tôi nghĩ nàng có thể là người gốc Trung Hoa hay Ðại Hàn, nhưng giác cảm số sáu của tôi lại đoán rằng nàng là người Việt. Nàng có đầy cái phong thái tự tin của một người Mỹ gốc Á. Trên máy bay còn khá nhiều ghế trống ở đằng trước, thế mà nàng vẫn tiếp tục đi tới đằng sau đuôi phi cơ. Chẳng lẽ hôm nay tôi được hên thế cơ à? Tôi vừa giả bộ không để ý đến nàng, vừa thầm đếm từng hàng ghế nàng bước ngang qua ... 20, 21, 22, 23 ...


- Excuse me ... ghế của tôi là "24F", nàng mở lời nói bằng tiếng Anh, nụ cười duyên nở tươi trên môi.
- Sure, tôi vội đứng dậy nhường chỗ cho người đẹp. Nàng lúng túng nâng cao cái va ly lên, tôi với tay giúp nàng đặt hành lý vô chỗ chứa đồ.
- Thank you, nàng ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ. Tôi ngồi yên trở lại, im lặng cài seat belt, chiếc ghế trống "24E" ở giữa hàng ghế bây giờ như là cái ranh giới phân tách giữa tôi và nàng. Chiếc Airbus rồ máy trên phi đạo, đưa tôi và nàng bay bổng lên cao trên hàng mây trắng như bông. Nàng chợt quay sang hỏi tôi bằng English:
- Xin lỗi, ông là người Vietnamese?
- Yes, I am, sao cô có thể đoán trúng vậy?
- Your name on your business card ... nàng chỉ cái carte de visite tôi cài trên quai túi laptop computer.


Nàng đưa tay lên che miệng mỉm cười một cách thật tự nhiên, thật thà, và cũng ...đầy duyên dáng! Nói qua nói lại thêm vài câu, tôi được biết thêm về nàng. Nàng sang Mỹ từ năm 75, sinh sống ăn học ở bên đây, tiếng Việt của nàng tuy vẫn còn nhớ, nhưng rất là dở. Tôi đành trò chuyện bằng 50% tiếng Mỹ, còn 50% còn lại thì xài tiếng "lai". Lúc máy bay đã gần đến điạ điểm hạ cánh, nàng đứng dậy đi toilette. Tôi co chân lại, hơi nhún mình đứng lên, tránh chỗ cho nàng qua. Trong lúc nàng bước ra khỏi hàng ghế, tôi cảm thấy cặp mông căng tròn của nàng cạ nhẹ vô đùi tôi. Mùi hương nước hoa nhẹ nhàng bay vào trí óc của tôi.


Chiếc phi cơ từ từ đáp xuống phi trường ở thành phố "A". Hai đứa ngồi im cho tới lúc máy bay tới cổng đậu, nàng vội vã thu góp hành lý, trao đổi business card với tôi, rồi đi mất. Tôi cũng bỏ đi làm công chuyện, tôi quên hẳn tới cái card của người đẹp đang nằm trong túi áo. Sáng hôm sau, trong lúc đang bận rộn tiếp khách hàng ở cái trung tâm triển lãm thương mại, tôi đã bất ngờ thấy lại nụ cười duyên quen thuộc từ chuyến bay hôm qua. Nàng có vẻ cũng rất ngạc nhiên khi nàng gặp lại tôi. Té ra là hai người cùng dự chung một hội nghị. Ðêm hôm đó, nàng nhận lời mời đi ăn tối. Câu chuyện giữa bàn ăn cũng khá thân thiện đấy, nhưng vẫn còn đầy khách sáo. Tôi đoán rằng nàng đã lập gia đình, nhưng tôi lại không thấy nàng đeo nhẫn cưới. Sau bữa ăn tối, chúng tôi chia tay ở hotel lobby. Tôi không còn gặp lại nàng nữa, tôi đón máy bay về một mình.


Hai tháng nữa trôi qua, tôi bất chợt nhận được cái e-mail. Nàng báo cho tôi biết nàng sẽ dự cái hội nghị ở thành phố "B". Nàng muốn biết tôi có tính dự hay không, nếu có thì nàng sẽ hẹn gặp lại. Hai đứa trò chuyện thêm, rồi lại từ giã đi về hai nơi tổ ấm riêng biệt. Sau lần đó, tôi và nàng thành thân mật hơn, bắt đầu trao đổi vài cú điện thoại với nhau. Tôi cũng biết thêm một tí chi tiết về cuộc hôn nhân của nàng. Cho dù thế, nàng tuyệt đối không hề đi sâu vào vấn đề đó.


Thêm một tháng nữa trôi qua. Lần này, nàng hẹn gặp tôi ở thành phố "C". Nàng đã cố ý đổi hành trình công tác của nàng để ở lại cái thành phố đó qua đêm. Sau bữa ăn tối, nàng bằng lòng ra phố thả bộ với tôi dọc bờ biển. Làn gió mát ban đêm đưa đẩy tôi và nàng lang thang ngoài bến cầu tầu, mặt nước lúc đó đen thui như mực đen. Tôi vừa nghe nàng tâm sự, vừa lắng nghe những làn sóng trắng đánh nhẹ vô bờ cát. Thật ra, lúc đó đầu óc tôi mê man một cách đen tối như mặt nước biển Thái Bình Dương. Không biết tôi có còn gặp lại nàng trong tương lai?


Ðồng hồ đã chỉ gần 10 giờ tối. Tối hôm nay, tôi không "good bye" ở hotel lobby như mọi lần. Tôi cùng bước vô thang máy với nàng, tôi còn can đảm hỏi phòng nàng ở lầu nào. Nàng tỏ vẻ như hơi bị sốc, nhưng nàng cũng đáp lời. Tôi với tay bấm nút, hai đứa đứng im không nói một lời trong lúc thang máy duy chuyển. Tôi biết nàng cũng đang thấy thật nghẹt thở như tôi đang tự cảm thấy trong lòng.


Ðính Ðong, tiếng chuông làm tôi tỉnh mộng. Tôi với tay giữ cửa cho nàng ra khỏi thang máy. Cái hành lang khách sạn chắc cũng chẳng dài chi mấy, nhưng đối với tôi, nó dài cả ngàn dặm như Vạn Lý Trường Thành. Không có một bóng mạng nào khác có mặt ở trong hàng lang ngoài tôi và nàng. Chúng tôi đi ngang qua nhiều cánh cửa đóng kín im lìm rồi mới ngừng trước một căn phòng. Nàng lúng túng mở bóp lấy cái thẻ chìa khóa ra. Nàng đút thẻ vô ổ, cái bóng đèn nhỏ trên cái ống khóa đổi từ mầu đỏ sang mầu xanh. Nàng nửa bước một chân vô trong phòng, chân kia còn vướng víu ở ngoài cửa. Nàng cúi mặt không dám nhìn thẳng vô mặt tôi, nhẹ nhàng lẩm bẩm nói không ra hơi:


- Good night.


Tôi kéo nàng vô trong lòng. Tôi hôn lên đôi môi ấm của nàng, không mạnh bạo lắm nhưng cũng chẳng nhẹ nhàng. Nàng mạnh dạn hé môi, đáp lại nụ hôn bằng một cách đầy nhiệt tính. Nàng vòng tay quanh cổ tôi, tôi tiếp tục ôm chặt lấy thân mình của nàng và hôn nàng thật lâu. Cánh chân phải của nàng tự động co lên, đầu gối của nàng cạ lên cạ xuống theo ống quần của tôi. Tôi cảm thấy hơi ấm của bắp đùi nàng


thấm qua chiếc váy mềm, thấm xuyên qua chiếc quần tây, lan tràn lên trên da thịt của tôi. Nàng và tôi cùng dìu nhau vô trong căn phòng tối tăm. Cánh cửa đóng sập lại thật mạnh.


Trong bóng tối, tôi và nàng đứng yên ở cái hành lang ngắn trong căn phòng nhỏ. Hai đôi môi mềm quấn quít thám hiểm, trao đổi những hơi thở ngắn hổn hển thoang thoảng vị ngọt cay bạc hà. Tôi và nàng tạm buông nhau ra, nàng im lặng đứng trước mặt tôi. Hai đứa nắm tay nhau, nhìn thẳng vào mắt nhau. Cái màn cửa sổ đang mở rộng, ánh sánh của đèn đóm ban đên đang chiếu lấp lánh trên làn da của khuôn mặt nàng. Tôi đưa tay lên, cởi từng nút áo của nàng, để hở cái brassiere bằng ren trắng của nàng ra. Tôi lấy tay kéo chiếc áo lụa mỏng ra khỏi vai nàng. Nàng cúi mặt, vòng tay ra sau lưng, loay hoay tự thả lỏng cái móc áo cài nịt ngực. Nàng im lặng bấu víu lên vai tôi, ngửa cổ ra đằng sau khi tôi hôn nhẹ lên vành tai nàng. Hai bàn tay của tôi luồn vô trong cái áo nịt, bóp nhẹ vô cặp nhú nhỏ nhắn. Tôi luồn tay xuống thân mình người con gái, đặt tay bên hai bên eo, rồi từ từ quỳ mình xuống đằng trước nàng. Nàng vừa nhìn tôi hạ mình, hai bàn tay của nàng vừa kéo hai sợi dây xú cheng xuống khỏi hai cánh tay, buông nó rớt xuống mặt đất. Cặp nhũ hoa lúc đó cương cao lên thật thách thức trong bóng đêm. Nàng nhắm mắt, thở nhẹ.


Tôi hôn lên bụng nàng, tìm thấy cái phéc mơ tuya ở bên eo váy, kéo nó xuống. Cái tiếng xẹt xẹt của chiếc phéc mơ tuya trong căn phòng năm xưa tới bây giờ tôi vẫn còn nhớ trong tai. Hai bàn tay của tôi vuốt nhẹ theo chiều dài của bắp đùi khi tôi kéo váy nàng xuống quanh mắt cá chân. Tôi liếm nhẹ vô lỗ rún, nàng rùng mình. Hai đầu ngón tay của tôi mơn trớn ve vuốt ở trong đường chỉ dây đai quần lót, vẽ mấy đường vô hình dạng ngang bụng nàng. Tôi ngẩng mặt lên, úp mặt vô cái mu cao đầy quyễn rũ mà mảnh vải cuối cùng trên thân thể của nàng đang cố che đậy, cạ sống mũi vào hai mép thịt. Tôi hít nhẹ cái mùi nước hoa thoang thoảng lẫn với hương vị feminine mặn nồng vô mũi. Ðằng sau miếng vải nylon mỏng, tôi cảm thấy được những cọng lông rậm ngưa ngứa. Tôi móc hai ngón tay vô trong đáy quần, kéo chiếc xì-líp qua một bên, liếm vô cái phần kín đáo nhất của người thiếu nữ. Cái mons de venus của nàng đầy lông cong cong đen nhánh, tôi rúc miệng, rúc cằm vào chùm lông dầy trong lúc tôi liếm hai mép thịt ướt đẫm. Nàng dựa lưng vào tường, nắm lấy tóc trên đầu tôi cấu xé. Nàng hơi dạng chân ra, để tôi dễ cử động thêm. Tôi lại càng hào hứng hớn hở liếm mạnh hơn. Ðầu lưỡi của tôi vẽ nhiều đường lên xuống cái rạch nước thiên thai, rồi vòng quanh quỹ đạo của cái hột âm hạch đang se cứng, rồi ấn sâu vô trong cái lỗ âm đạo nhỏ xíu. Trong lúc tôi đang liếm, tôi giơ cả hai bàn tay lên trên ngực nàng, sờ nắn lấy đầu vú.


Nàng thở từng hơi ngắn như đang bị chết đuối, hai bắp đùi của nàng mở ra đóng lại như hai cánh con chim đại bàng đang đậu trên cành cây, thong thả vỗ cánh tìm mồi. Lâu lâu nàng kẹp chặt lấy đầu tôi, khóa chặt khuôn mặt của tôi vô trong háng. Tôi bấu chặt lấy cặp mông, đẩy đầu lưỡi sâu vô thêm, rẽ những sợi "tóc" lua tua qua hai bên cho tới lúc tôi nếm thấy cái chất nhờn trơn nhẵn, vừa mằn mặn mà cũng hơi hơi ngòn ngọt của dâm thủy. Tôi càng liếm, dâm thủy càng tuôn ra tràn trề.


Sau một hồi, tôi buông nàng ra, đứng dậy trở lại, nắm tay nàng dắt ra giường. Toạc ... cái chăn trải trên giường bị kéo phăng xuống mặt đất. Tôi nâng bế nàng lên giường, nàng lăn ngửa lên trên mặt ra trắng xóa. Tôi leo lên trên người nàng, chống tay, chống cùi chỏ trên tấm nệm êm, hôn nàng ngấu nghiến. Nước bọt pha lẫn với dâm thuỷ vẫn còn dính trên môi, trên mặt của tôi, tạo thành chất men rượu ái tình đầy say đắm mà hai đứa đang khao khát thưởng thức. Tôi quỳ thẳng mình, tuột phăng miếng vải nylon ẩm ướt ra khỏi chân nàng. Tôi lột hết đồ đang mặc trên người ra. Tôi leo lên giường trở lại, banh hai cánh chân nàng dạng rộng ra hai bên, đầu gối nàng co cao lên ngang vú. Nàng im lặng đợi chờ tôi trong cái tư thế nằm co cẳng "chồm hổm" đó. Tôi đặt dương vật ở trước cửa mình, rồi đẩy quy đầu vào cái địa điểm cấm vừa quyến rũ, vừa lôi cuốn, vừa thật là .. đẹp. Cái lỗ âm đạo đầy dâm thủy pha trộn với nước bọt của tôi giúp tôi đâm sâu vào mình nàng thật dễ dàng. Mười ngón tay của nàng bấu lấy vai tôi, hai gót chân ôm lấy hai bên mông.


Cái động tác quen thuộc của tình dục, con người ai chẳng tự biết, tôi cũng chẳng phải diễn tả thêm. Trong đêm hôm đó, tôi và nàng đã trao đổi cho nhau nhiều cảm giác đê mê, lúc nhanh, lúc chậm, lúc mạnh, lúc nhẹ, lúc cạn, lúc sâu. Cuối cùng, để kết thúc sự giao hợp ái ân sau khi nàng đã cấu xé, nhai cắn bắp thịt của tôi trong cơn khoái lạc tột đỉnh, tôi cong mình bắn khí tung tóe sâu vào trong người nàng. Vài giọt còn sót lại rớt lên mặt nệm, lên đùi nàng.


Tới sáng sớm hôm sau, sau khi tắm rửa, hai đứa lại ôm nhau trần truồng trên chiếc ghế kê bên cạnh cửa sổ. Nàng quỳ đằng trước chỗ tôi ngồi, mái tóc dài phủ xuống bụng tôi, hoàn toàn che dấu mặt nàng trong lúc nàng làm cái động tác oral sex. Ðầu lưỡi của nàng lúc thì êm dịu như tơ lụa, lúc thì bén nhậy như đá mài. Sau đó, nàng leo lên mình tôi, ngồi chổm hổm trên người tôi, lấy tay tự đặt quy đầu ở dưới cửa mình. Nàng nhún nhẩy lên xuống, làm tình ở trong căn phòng trên từng lầu cao, ánh bình minh rạng rỡ trên khuôn mặt đầy thỏa mãn của nàng ...
o O o


Thế rồi nàng đã trốn biệt, e-mail tôi gửi nàng không đáp lời, SMS tôi gửi tới điện thoại cầm tay nàng làm thinh. Tôi đành tự hiểu, nàng đã bỏ cuộc chơi.


Cho tới hôm nay.


Nghĩ tới đó, đầu óc của tôi trở về với hiện tại. Tôi lén theo nàng khi nàng bỏ đi toilette. Ở bên cạnh phòng vệ sinh là cái hành lang nhỏ có hàng máy điện thoại công cộng. Tôi núp ở trong đó, đợi chờ. Lúc nàng vừa mới mở cửa bước ra, tôi vội níu lấy cánh tay nhỏ bé của nàng, ôm chặt lấy nàng, kéo nàng vô trong bóng tối của hành lang. Nàng giật nẩy mình, tính la hét, nhưng tôi đã nhanh nhẹn bịt miệng nàng lại. Nàng trợn mắt nhìn người đàn ông xa lạ, ánh mắt sợ hãi của nàng sau đó dịu xuống liền khi nàng nhận ra khuôn mặt của người lover.


Tôi kề môi bên tai nàng, nói nhỏ:
- Phòng số ....
- mmm ...MMMM ??????, nàng vùng vẫy dậm chân, bàn tay của tôi vẫn bịt kín môi nàng.
- Phòng số ...., see you trong vòng 5 phút.


Tôi lập lại số phòng. Nàng ngưng chuyển động khi nàng hiểu ý. Nàng chưa kịp phản đối thì tôi đã biến mất.


Nàng choáng váng trở lại phòng tiếp tân. Thiên hạ chào hỏi nàng chỉ gật gật mỉm cười qua loa. Người nàng nóng ran như lửa, rồi lại lạnh như đá, cứ như nàng đang bị sốt rét. Nàng còn chưa biết phải làm sao thì một giọng nói rất quen thuộc phát lên đằng sau vai nàng:


- Are you OK, honey?


Nàng vội hít hột hơi dài vào mũi để yên tâm rồi thở mạnh ra bằng miệng. Nàng quay lại, đặt tay lên vai chồng, trả lời bằng 100% tiếng Mỹ:


- Em hơi thấy chóng mặt, chắc tại em uống ly sâm banh trong lúc bao tử còn trống. Anh còn phải tiếp khách kìa, đừng lo lắng tới em. Em về phòng nằm nghỉ một tí ... see you later, darling.


Ôi cha, thật đúng là nàng đã cắn phải trái cấm. Ðủ thứ giác cảm lẫn nhau đang sôi nổi trong trí óc, phiêu lưu mạo hiểm nàng cũng muốn, hối hận ngại ngùng nàng cũng lo. Con tim của nàng đập thình thình, nàng cảm thấy rất là bực tức trong bốn bức tường nhỏ bé của cái thang máy. Ðính Ðong, chiếc cửa thang máy tự động mở ra sau tiếng chuông. Sao mà cái hành lang lại dài thế này? Nàng vội bước thật lẹ, bước một mình, bước ngang qua biết bao nhiêu cái cánh cửa khép kín.


Phòng số ....


Nàng khựng lại, vịn tay vào cánh cửa, gục mặt dựa đầu trên cánh tay. Không ... không thể nào ... I ... can't .. do this. Nhưng tự nhiên nàng cảm thấy rất tự tin trong lòng. Nàng đã quả quyết, nàng cần phải .. làm .. theo trái tim của mình. Nàng co nắm bàn tay lại thật chặt, cắn răng gõ nhẹ lên cửa.


Tôi mở cửa cho nàng vô. Căn phòng của tôi lúc ấy không có một ánh đèn. Tôi và nàng đứng yên, nhìn nhau không nói một lời. Ðằng sau lưng tôi, màn cửa sổ đang mở rộng. Cho dù chúng tôi đang đứng trên lầu số 24, những tòa nhà chọc trời chung quanh vẫn còn cao hơn. Ánh sáng nhộn nhịp của phố đêm đô thành đang chiếu muôn mầu vô trong căn phòng.


Nàng vừa mở miệng thì tôi đã đặt nhẹ ngón tay lên môi nàng. Tôi quỳ xuống mặt đất, bàn tay của tôi vuốt nhẹ lên cao dưới tà áo xường sám. Tôi lướt ngón tay theo chiều dài của bắp đùi, lẹ làng tụt cái xì-líp xuống chân. Nàng bước ra khỏi ống quần lót, tôi đặt hai tay lên hai bên eo nàng. Hai nắm tay của tôi từ từ cuộn váy áo của nàng lên cao, lên ngang eo. Nàng vòng tay sau cổ tôi, hai đứa hôn nhau thật lâu, tôi mân mê xoa bóp cặp mông trần của nàng. Mớ lông dầy trên mu cọ vào đáy quần tôi, cọ lên hạ bộ. Nàng vội nới lỏng thắt lưng của tôi ra, kéo quần tôi xuống, rồi nhẩy lên mình tôi.


Tôi ép nàng vào cánh cửa sau lưng nàng. Tôi vòng tám ngón tay lại với nhau. Hai cánh tay của tôi vòng lại thành cái võng đong đưa dưới hai má thịt của cặp mông căng tròn. Tôi bế nàng lên, để nàng đu trên tay tôi, lưng nàng vẫn dựa vô cửa phòng. Hai đế gót nhọn của đôi guốc cao đâm vào hai bên đùi, làm trầy một vết nhỏ rươm rướm máu. Tôi cũng chẳng biết đau đớn là gì nữa, tôi tới tấp nấc vào trong mình nàng trong tứ thế đứng. Nàng cấu mười ngón tay dài vào bắp thịt, vào sống lưng của tôi. Nàng liếm từng giọt mồ hôi mặn nồng đang đọng trên cổ tôi, hai đầu vú của nàng se cứng lên một cách rất thách thức. Tiếng nấc nghẹn vang lên từng cơn trong cổ họng nàng mỗi lần tôi thụt gần hết chiều dài của dương vật ra khỏi mình nàng, rồi lại thụt nó cao lên sâu vô trở lại. Từng milimét, centimét trong lỗ âm đạo thắt lại, bóp chặt lấy cái dương vật. Ra vô, lên xuống, ra vô ... tôi đụ nàng thật điên cuồng. Bốp bốp, rầm rầm, cánh cửa rung chuyển dưới sức nặng của tôi và nàng. Ðèn đóm ở ngoài rọi sáng trên da mặt nàng, làm nổi bật cái tính nét cố hữu của phụ nữ Á Ðông, rất kín đáo ở ngoài, đầy khiêu gợi ở trong.


Vài giây trôi qua mà cảm như là mấy phút, vài phút trôi qua thôi mà cảm như là mấy tiếng đồng hồ. Tôi cũng không biết nàng và tôi đã ôm dính nhau sát cánh cửa tới bao lâu. Tôi chỉ buông tha cho nàng đứng xuống sau khi xuất tinh, vài giọt khí trắng còn vướng lại trên lớp vải nhung đen nhánh, trên chụm lông đen tuyền.


Nàng hôn tôi đắm đuối. Tôi kề môi bên tai nàng, nhắc lại lời xưa:
- Xin hẹn gặp lại.
Hết